Kiều Khương hái một bông hoa dưới đất cắm vào bên tai Cao Kim Lan, nhìn khuôn mặt hiện lên bệnh tình của mẹ, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy chua xót, cô cầm điện thoại di động lên, cười nói: “Mẹ, chúng ta chụp một tấm ảnh đi.”
Về đến nhà, Kiều Khương ôm máy tính tìm kiếm thông tin, các chị em tốt trong nhóm đều đang liên hệ với chuyên gia và bác sĩ cho cô, còn chụp màn hình các thông tin liên quan đến bệnh ung thư cho cô, cô xem đến nửa đêm mới tắt máy tính rồi đi ngủ.
Cô ngủ không ngon giấc, có nhiều giấc mơ hỗn loạn, cô mơ thấy nhiều người đang khóc trong bệnh viện, mơ thấy Cao Kim Lan được bác sĩ phủ một tấm vải trắng, cô giật mình tỉnh dậy.
Cô liếc nhìn điện thoại, mới sáu giờ sáng.
Cô sang phòng bên cạnh nhìn một chút, Cao Kim Lan vẫn chưa tỉnh ngủ, cô đứng ở cửa nhìn một lúc rồi nhẹ nhàng đóng cửa đi ra.
Hút xong điếu thuốc, cơn buồn ngủ của cô cũng tan biến, cô đi tắm trước, thay quần áo rồi lặng lẽ đi dọc theo con đường mòn ra ngoài.
Bác sĩ nói rằng một số người may mắn có thể sống được vài năm, nhưng cũng có những người chỉ có thể sống không đến hai năm, tình trạng của Cao Kim Lan phụ thuộc vào việc bà ấy có bị kháng thuốc trong giai đoạn sau hay không.
Kiều Khương vừa đi vừa nhớ lại lời bác sĩ nói, cũng không biết mình đã đi bao lâu, đang định dừng lại nghỉ ngơi thì nghe thấy tiếng còi inh ỏi.
Cô quay đầu lại nhìn thì thấy đó là một chiếc xe vận tải màu trắng với biển quảng cáo ở phía trước: Hoa quả Yến gia.
Cô giơ tay ngăn lại.
Chiếc xe vận tải ngừng lại, Kiều Khương mở cửa ghế lái phụ, hơi nghiêng người ngồi lên ghế.
“Làm phiền đến quán ăn sáng.” Cô thắt dây an toàn, mệt mỏi nằm xuống lưng ghế, “Tôi đói rồi.”
“Nhìn cho rõ.” Tài xế xe tải chính là người đàn ông cô gặp ngày hôm qua, hôm nay người đàn ông này mặc một chiếc áo sơ mi màu đen khiến làn da của anh càng trở nên sẫm màu hơn, lông mày của anh nhíu lại, đôi mắt dưới cặp lông mày ấy lại càng đen láy trầm tĩnh: “Đây không phải xe taxi.”
“Cho nên?” Kiều Khương liếc xéo lười biếng nhìn anh, “Anh muốn ôm tôi xuống à?”
Cô đang ám chỉ chuyện hôm qua anh ôm cô.
Người đàn ông khép miệng.
“Mở nhạc đi.” Cô nhìn cây cối xanh tươi lướt qua ngoài cửa sổ, vứt bỏ hết phiền muộn trong lòng, cố gắng thả lỏng bản thân.
Cho đến khi người đàn ông bắt đầu phát bài hát: “Làm thế nào cũng không thể bay ra khỏi thế giới hoa này, hoá ra tôi là một con bướm say…”
Kiều Khương: “…”