“Không cần.”
Nguyên Nhụy Nương vừa dứt lời, Đường An Phù câm điếc hơn nửa ngày liền lập tức mở miệng, hơn nữa dường như sợ Nguyên Nhụy Nương thật sự rời đi, Đường An Phù còn không yên tâm mà giữ ống tay áo của nàng ấy lại.
Không cần… không cần thì muội nói chuyện đi chứ.
Bùi Cảnh ở đối diện dường như nghe thấy được tiếng lòng rít gào của Nguyên Nhụy Nương, đặt chén trà trong tay xuống, giống như cố lấy dũng khí, mở miệng:
“Đường tứ tiểu thư, hôm nay ta đến chủ yếu là muốn nói rõ với ngươi.”
Hắn mở miệng, Đường An Phù càng thấy khó hiểu: “Bùi thế tử muốn cùng ta nói rõ cái gì?” Bức thư ngày đó nàng đưa cho Bùi Cảnh, là chính Bùi Cảnh trực tiếp xé nó đi.
Bùi Cảnh sửng sốt, lập tức nói:
“Người quang minh chính đại không nói chuyện dài dòng. Ta biết nói thế này có chút mạo muội đường đột, nhưng… tuy bảo là bức thư Đường tứ tiểu thư viết cho ta bị ta xé nhưng sau đó ngươi lại phái người hẹn ta gặp mặt ở cầu Thanh Tước, tâm tư của Đường tứ tiểu thư đối với ta, ta dĩ nhiên hiểu rõ. Thật đáng tiếc, Đường tứ tiểu thư không phải là người trong lòng của ta, mong rằng sau này không phải quấy rầy nhau thêm nữa.”
Ánh mắt Đường An Phù đông cứng nhìn chằm chằm Bùi Cảnh, tự hỏi rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra.
Vì sao Bùi Cảnh lại đột nhiên xuất hiện ở cầu Thanh Tước, hơn nữa còn vội vã muốn phủi bỏ quan hệ với Đường An Phù, thật giống như.... Hắn đã đoán được tương lai Đường An Phù sẽ sống chết theo đuổi hắn vậy.
Đường An Phù bên này còn chưa mở miệng, Nguyện Nhụy Nương đã nhịn không được đập bàn, nổi giận nói:
“Này! Mấy lời này của Bùi thế tử là có ý gì? Cũng quá, quá, quá mức cuồng vọng rồi. Ai muốn quấy rầy ngươi?”
Nguyên Ngụy Nương tuy rằng biết Đường An Phù thích Bùi Cảnh nhưng Bùi Cảnh cũng không nên trực tiếp vạch trần, cự tuyệt trước mặt như vậy, điều này khiến cô nương người ta khó xử lắm đó. Còn một mực chắc chắn người ta sẽ quấy rầy hắn! Mặt dày thật sự!
Đường An Phù nhìn chằm chằm Bùi Cảnh, ngậm miệng không nói.
Mà Bùi Cảnh dường như có chút lo lắng, hắn như đứng đống lửa, ngồi đống than chờ Đường An Phù cho hắn một chút phản ứng.
Thật ra, hắn cũng không biết cảm giác hiện tại là gì, tình cảm đối với với Đường An Phù vẫn luôn rối như tơ vò.
Tuy bảo Đường An Phù không thể thay Bùi gia khai chi tán diệp nhưng cũng làm phu thê với hắn vài năm, cứ như thế buông bỏ nàng, sau này chẳng còn gì liên quan, trong lòng Bùi Cảnh ít nhiều có chút áy náy. Nhưng lại nghĩ đến, kiếp trước trong cuộc sống một đời trôi chảy mà hắn lên kế hoạch đều vì người phụ nữ đanh đá Đường An Phù này tham gia mới bị hủy hoại, tồn tại của nàng khiến tất cả mọi người xem nhẹ năng lực cùng cố gắng của Bùi Cảnh, còn làm cho hắn vô duyên vô cớ chịu rất nhiều chỉ trích.
Hiện giờ trùng sinh quay về, hắn thật sự không muốn lại bị nàng hủy hoại lần hai, không muốn sống trong bóng ma của nàng. Hơn nữa đối với Đường An Phù mà nói, một đời này nếu không gả cho một nam nhân không yêu thương nàng, hẳn là cũng sẽ không trở nên khổ cực như vậy nữa.
Cho nên, khi Bích Như đưa ra ý kiến muốn Bùi Cảnh kiếp này sớm cắt đứt liên hệ với Đường An Phù, tránh cho nàng lại phá vỡ nhân duyên của hai người họ, Bùi Cảnh đã chấp nhận.
Hắn cảm thấy, đây là cách tốt nhất đối với cả ba người.