"Bá phu nhân, đại nương tử nhị phòng cùng với hai vị tiểu thư đã từ Đại Hưng quay về, bọn họ có mang theo đặc sản quê nhà, bây giờ lão phu nhân đang ở nơi đó, lão phu nhân mời bá phu nhân qua bên đó một chuyến, còn đặc biệt mời tứ tiểu thư đi cùng."
Đường An Phù hơi nhíu mày, lúc này trong bá phủ Thừa Ân, lão phu nhân là kế thất phu nhân của lão Thừa Ân công, cũng không phải là tổ mẫu của nàng, từ trước đến nay bà ta một lòng một dạ muốn lão bá gia đổi nhi tử ruột của bà ta làm thế tử, đối với đại phòng cho tới bây giờ cũng không có sắc mặt gì.
"Nhị thẩm cùng với hai vị tiểu thư kia đã tới?" Đường An Phù hỏi.
"Đúng vậy tứ tiểu thư, là nhị tiểu thư và lục tiểu thư trở về." Nha hoàn nói.
"Nhị tiểu thư và lục tiểu thư cũng theo nhị thẩm về nhà ngoại thăm người thân?" Đường An Phù lại hỏi.
Nha hoàn gật đầu: "Vâng. Không chỉ bọn họ trở lại."
Đường An Phù nhạy cảm rũ đôi mắt, nhị thẩm có năm nữ nhi, trong đó chỉ có nhị tiểu thư là nữ nhi ruột thịt của bà, những người khác đều là thϊếp của nhị thúc Đường An Phù sinh ra, lục tiểu thư chính là Đường Bích Như, mẫu thân nàng ta là tiểu thϊếp mà nhị thúc Đường An Phù thích nhất. Kỳ quái chính là xưa nay nhị thẩm không thích những hài tử mà thϊếp thất sinh ra, lúc ở trong phủ cũng chẳng ngó ngàng đến, sao lại đột nhiên đổi tính mang Đường Bích Như cùng trở về nhà ngoại của bà thăm người thân?
"Quay về báo với lão phu nhân, lát nữa ta sẽ đến." Tạ thị quay đầu lại hỏi Đường An Phù: "Con có đi không?"
Đường An Phù suy nghĩ một chút, quả thực không muốn nhìn gương mặt Đường Bích Như lắm, nàng lắc đầu: "Con và Nhụy Nương đã hẹn cùng nhau đi ra ngoài."
Tạ thị cũng không miễn cưỡng, nhất định Đường An Phù phải học cách giao thiệp, nhưng nếu là người mà nàng không muốn gặp thì bà cũng sẽ không cưỡng ép.
"Vậy các ngươi đi đi, đi từ cửa sau." Tạ thị nói.
Nhìn về phía nha hoàn, nha hoàn lập tức hiểu ý, khom người lui về phía sau: "Vâng. Nô tỳ biết phải trả lời như thế nào."
Sau khi Đường An Phù cùng với Nguyên Nhụy Nương từ chủ viện đi ra ngoài, chạy thẳng đến cửa sau bá phủ Thừa Ân, rất nhanh đã đi trên đường.
Bá phủ Thừa Ân ở phía đông Thủy Hạng, vốn dĩ là nhà thương nhân, là hàng xóm với Đường gia cho nên Đường An Phù mới có cơ hội làm quen với Nguyên Nhụy Nương, tính cách hai người tương đồng, lúc chưa xuất giá thì làm gì cũng dính với nhau, lúc nào cũng chung một chỗ. Sau đó Nguyên Nhụy Nương thành hôn, hai người mới mất liên lạc, sau khi thành hôn, Nguyên Nhụy Nương cũng không còn hoạt bát nữa, thỉnh thoảng cũng đưa thông tin báo bình an."A Phù, sao ta lại có cảm giác muội không đúng lắm."
Thân là bằng hữu tốt, Nguyên Nhụy Nương nhạy cảm phát giác ra sự thay đổi của Đường An Phù.
Sau khi đi ra ngoài, Đường An Phù vẫn đang suy nghĩ vì sao nhị thẩm lại đột nhiên coi trọng Đường Bích Như, không nghĩ ra, lại nghe thấy lời nói của Nguyên Nhụy Nương, nàng liếc người bên cạnh một cái, chợt ôm lấy bả vai của Nguyên Nhụy Nương, nói vào lỗ tai nàng ấy.
"Tỷ mới không đúng. Hắn ta đẹp mắt như thế, ánh mắt tỷ cũng biết nhìn thẳng."
Nguyên Nhụy Nương cả kinh thất sắc, dưới manh vuốt của Đường An Phù, nàng ấy che tai lại, sợ Đường An Phù nhìn thấy đôi tai nàng ấy đang đỏ lên:
"Nói bậy nói bạ!"
Có thể chột dạ chính là như vậy, càng muốn che giấu thì càng không thể che giấu được, trong chốc lát, Nguyên Nhụy Nương không chỉ đỏ lỗ tai mà ngay cả khuôn mặt cũng giống như con tôm bị luộc chín vậy.