Vẻ mặt Tạ thị chậm lại: "Đứa nhỏ này đã có lòng rồi. Đi đi."
Sau khi nói xong, Tạ thị nhìn tiểu nữ nhi đang nhìn chằm chằm mình không nhúc nhích, bà hỏi: "A Phù, con còn có chuyện gì sao?"
Đường An Phù ngây ngốc há miệng: "Hả?"
Nguyên Nhụy Nương đυ.ng đυ.ng nàng: "Bá mẫu hỏi muội còn có chuyện gì khác hay không, hôm nay muội làm sao thế, cứ không yên lòng."
Đường An Phù thu lại tâm tình: "Ai nói không yên lòng, chẳng qua là ta cảm thấy hôm nay mẫu thân ta rất xinh đẹp nên ta không nhịn được nhìn thêm nhiều lần mà thôi."
Nguyên Nhụy Nương cười ra tiếng, Tạ thị cũng bị chọc nói: "Đi đi đi, ra cửa nhanh một chút. Không nhìn thấy ta đang huấn ca ca con hay sao."
"Ca ca sao thế?" Đường An Phù hỏi.
"Con đi hỏi hắn xem! Không học giờ học của Văn Vũ tiên sinh thì thôi, hắn lại dám chạy đến tửu lâu uống rượu." Tạ thị không vui.
Đường An Kiệt đang đứng tấn ở trong sân nghe xong thì hô to một tiếng: "Con không uống rượu!"
Tạ thị bốc khối bánh ngọt ở trên bàn uống trà lên rồi ném lên người Đường An Kiệt, cơ thể Đường An Kiệt lệch qua một chút, giống như là muốn ngã xuống, Nguyên Nhụy Nương hoảng sợ hít một hơi, chân mất tự nhiên đi về phái trước hai bước, có lẽ vì Tạ thị hét lớn một tiếng nên nàng ấy sợ hãi không dám cử động nữa.
"Còn dám mạnh miệng? Lại đứng thêm nửa giờ." Tạ thị tức giận nói.
Đường An Kiệt đang ở tuổi đối nghịch, chỉ thấy vẻ mặt hắn không phục: "Thêm nửa giờ nữa là con sẽ chết!"
"Chết thì chết! Chết thì ta sẽ trả hết nợ tình! Sinh ra một người không ra hồn như vậy, nếu ngươi bằng một nửa muội muội ngươi thì sao lại phải đứng chịu phạt ở đây!"
Đường An Kiệt đối với cơn giận của Tạ thị cũng không dám nói gì, hắn chỉ có thể giận dữ trừng mắt với Đường An Phù đang đứng bên cạnh Tạ thị, nếu là Đường An Phù của đời trước, lúc này nhất định sẽ đắc ý bản thân mình lợi hại hơn ca ca nhưng bây giờ nàng nhưng chỉ cảm thấy hối tiếc và đau lòng.
Nàng vẫn cho rằng mình rất ưu tú, cho nên đương nhiên cảm thấy người ngoài sẽ vì vậy mà khâm phục nàng, sự đắc ý đầy cùng với cảm giác ưu việt đánh vào lý trí của nàng, cũng cho nàng có rất nhiều ám chỉ sai lầm.
Lúc này, của thùy hoa sảnh chính có một nha hoàn tiến vào, là người bên cạnh lão phu nhân, chỉ thấy nàng ấy đi tới trước mặt Tạ thị, sau khi hành lễ thì nói: