Từ đầu đến cuối Đường An Phù không nói lời nào, ánh mắt tựa hồ nước trong suốt nhìn chằm chằm Bùi Cảnh, như thể muốn nhìn thấu hắn.
Trông như đã bị đả kích.
Bùi Cảnh thầm nghĩ một câu ‘hữu duyên vô phận’, chột dạ đứng dậy, cúi người thật sâu chào Đường An Phù: “Nói đến đây thôi, Đường tứ tiểu thư bảo trọng, Bùi mỗ cáo từ.”
Nói xong, Bùi Cảnh xoay người rời khỏi phòng, Nguyên Nhụy Nương đứng lên định ngăn cản nhưng cuối cùng cũng không ngăn lại, đứng tại chỗ nhìn một vòng trái phải, sau đó vẫn quyết định quay lại bên cạnh Đường An Phù an ủi nàng:
“A Phù, muội, muội đừng để trong lòng. Bùi Cảnh kia trông bề ngoài thì giống quân tử, ai ngờ lại là kẻ chỉ biết trốn tránh như vậy. Chúng ta đừng giận, chúng ta trở về, mặc kệ hắn, có được không?”
Nguyên Nhụy Nương và Đường An Phù cùng nhau lớn lên, biết rõ nàng xinh đẹp và mạnh mẽ, trên thực tế bề ngoài nàng nhìn có vẻ kiên cường nhưng nội tâm lại rất nhạy cảm, có những việc mặc dù ngoài miệng không nói, sau lưng lại âm thầm rơi nước mắt.
Đường An Phù bỗng nhiên mỉm cười với Nguyên Nhụy Nương, khiến Nguyên Nhụy Nương sợ hãi:
“A Phù, muội đừng như vậy, nếu muốn khóc thì cứ khóc đi.”
Có thiếu nữ trong tuổi dậy thì rơi vào mối tình đầu nào khi bị người mình thích từ chối mà trong lòng dễ chịu đâu, Nguyên Nhụy Nương sợ Đường An Phù sẽ không xua được ý nghĩ trong lòng.
“Nhụy Nương!”
Đường An Phù hồi phục tinh thần, cười rộ lên vỗ vào bả vai Nguyên Nhụy Nương: “Ta không sao đâu! Ta rất ổn.”
Nguyên Nhụy Nương nhìn thấy Đường An Phù càng cười tươi chói lọi, trong lòng càng sợ hãi, lại không đành lòng vạch trần nàng:
“Ừm, muội bảo ổn thì là ổn. Vậy… chúng ta trở về chứ?”
“Trở về cái gì! Chúng ta đi dạo một lát đi!”
Hiện tại cả người Đường An Phù tràn trề sinh lực, hận không thể trong một ngày ăn hết món ngon, dạo chơi hết tất cả địa điểm thú vị trong Kinh Thành.
“Đi! Muội muốn đi chỗ nào ta đều sẽ đi cùng muội!” Nguyên Nhụy Nương vỗ mạnh ngực bảo.
Hai nữ nhân nhìn nhau cười, kề vai nhau đi ra khỏi phòng trà, ai ngờ mới tới cửa thì gặp một đám oanh oanh yến yến từ phòng trà bên cạnh cũng bước ra.
Nguyên Nhụy Nương sau khi nhìn rõ những người đó, thầm nghĩ một tiếng ‘không ổn’, chỉ thấy sắc mặt nàng ấy thay đổi, không dám nhìn vẻ mặt của Đường An Phù bên cạnh.
Những vị đi ra từ phòng trà cách vách đều là quý nữ nổi danh trong Kinh Thành, tam tiểu thư của phủ Tín quốc công Ngu Mộc Lan, nhị tiểu thư bá phủ Khang Bình Khang Lệ Hương, đại tiểu thư của phủ Tả tướng Tô Mạn Vi, ngoài ra những người khác đi cùng bọn họ cũng đều là những gương mặt quen thuộc.