Vưu Tiểu Mễ vội đưa hai tay ra, cả người nằm sấp lên trên cuốn sổ tay, miệng la hét: “Không được nhìn!”
Cố Vân Thâm giật mình, chợt nhớ tới lúc nãy anh vô tình nhìn thấy trong cuốn sổ có hình anh, nghĩ một chút, cũng biết cô đang vẽ gì.
“Ừm, không nhìn.” Anh quay đầu lại, tiếp tục vẽ bản thiết kế.
Chỉ là trên khóe miệng anh xuất hiện một nụ cười rất nhẹ.
Bạn học Vưu Tiểu Mễ rất là sơ ý, không có nhìn thấy. Cô bĩu môi, ngồi ngay ngắn lại trên cuốn sổ tay, tiếp tục vẽ anh.
Ban đêm, Vưu Tiểu Mễ ngủ ngon lành trên gối bên cạnh Cố Vân Thâm. Nhưng có thể là vì trước khi đi ngủ cô đã uống quá nhiều sữa bò, cô trở mình mấy lần, mơ mơ màng màng tỉnh lại, muốn đi vệ sinh.
Cô xoa mắt nhìn Cố Vân Thâm thấy anh đang ngủ rất ngon. Cô bèn không đánh thức Cố Vân Thâm dậy mà vén cái chăn nhỏ làm từ khăn quàng của mình ra, đi tới mép giường. Bên mép giường đã được để sẵn ba cái ghế có chiều cao khác nhau làm thành “thang” cho cô. Cô nhảy từ từ xuống, đi tới trước cửa phòng, ngước đầu nhìn cánh cửa mà phát sầu. Hình như là không gọi đàn anh dậy là không được rồi… Cô quá lùn, không có cách nào có thể mở được cửa cả.
Vưu Tiểu Mễ gãi đầu, quyết định ngày mai trước khi đi ngủ phải nói Cố Vân Thâm không nên đóng cửa phòng chặt như vậy, phải để lại một cái khe nhỏ.
Nhất Mao đang nằm úp sấp trước cửa phòng tỉnh dậy, nghiêng đầu nhìn Vưu Tiểu Mễ một lúc, sau đó đứng dậy, đặt chân chó lên trên tay cầm cửa, đè xuống một cái, mở cửa ra.Mắt Vưu Tiểu Mễ sáng lên. Cô ôm lấy chân trước Nhất Mao: “Nhất Mao thật giỏi! Chị sẽ nói đàn anh nấu thêm một chén thuốc cho em!”
Nhất Mao vươn đầu lưỡi to, lắc lắc cái đuôi liên tục, sau đó ngồi chồm hổm trước mặt Vưu Tiểu Mễ. Sau khi Vưu Tiểu Mễ leo lên lưng nó, liền dựa theo hướng tay cô chỉ mà mang cô chạy thẳng về phía… chậu cát mèo ở vườn hoa sau nhà. Vưu Tiểu Mễ nhảy vào chậu cát mèo, vừa mới giải quyết xong, bỗng nghe thấy những tiếng động kỳ lạ sau lưng. Cô vừa quay đầu lại, đột nhiên nhìn thấy một thứ gì đó rất là xấu xí đang nhìn mình.
“Aaaaaaa!” Vưu Tiểu Mễ rụt vai lại, vội vã nhảy ra khỏi chậu cát mèo, chạy về phòng khách.
Chỉ có một chút ánh trăng chiếu vào phòng khách, trong phòng khách tối om như mực. Vưu Tiểu Mễ một mạch chạy vào trong, đυ.ng vào một vật mềm mại, “Ai ui” một tiếng ngã nhào ra đất.
Nhị Mao bị đánh thức, lười biếng duỗi người.
Vưu Tiểu Mễ đưa tay sờ chòm râu của nó: “Xin lỗi nha, em ngủ tiếp đi!”
Đôi mắt Nhị Mao màu xanh biếc nhìn cô, sau đó lười biếng ôm cuộn len nhắm mắt lại, ngủ tiếp.
Vưu Tiểu Mễ ngồi dưới đất quay đầu nhìn xung quanh nhưng không nhìn thấy Nhất Mao.
“Cũng không biết chạy đi đâu mất rồi…” Vưu Tiểu Mễ gọi Nhất Mao hai tiếng.
Vưu Tiểu Mễ đứng dậy, cúi đầu chỉnh lại váy nhỏ. Nhất Mao chạy ra từ một căn phòng trống, động tác lưu loát mà dứt khoát, nằm xuống bên cạnh Vưu Tiểu Mễ. Vưu Tiểu Mễ đột nhiên dừng lại động tác chỉnh váy, cô khom người, cả người bất động đứng tại chỗ. Qua một lúc lâu sau, Nhất Mao tò mò quay đầu nhìn cô. Ngay cả Nhị Mao đang ôm cuộn len cũng cảm thấy có gì không đúng mà lười biếng mở mắt ra, nhìn Vưu Tiểu Mễ.
Vưu Tiểu Mễ nhìn chằm chằm cái váy trên người. Cái váy này là Cố Vân Thâm vừa mới may cho cô vào hôm nay, dùng màu hồng mà cô thích nhất. Cố Vân Thâm còn vì làm thỏa mãn trái tim thiếu nữ của cô mà làm một cái nơ bướm rất lớn trên thắt lưng. Vưu Tiểu Mễ nhớ lúc mà cô vừa mặc cái váy này, chiều dài váy chỉ mới qua đầu gối mà thôi.
Cô tuyệt đối sẽ không nhớ nhầm. Nhưng mà, bây giờ, cái váy này, lại dài tới mắt cá chân cô!!!!!
Hèn gì, hèn gì hồi nãy lúc cô trèo lên lưng Nhất Mao lại cảm thấy khó khăn hơn ban ngày.
Cô… lại biến lùn?????
Khi Cố Vân Thâm tỉnh dậy, nhìn thấy Vưu Tiểu Mễ ảo não cúi đầu ngồi trên bàn, cả người toát lên vẻ thất vọng, rất không giống cô thường ngày.
“Tiểu Mễ?” - Cố Vân Thâm xuống giường, kéo ghế ra ngồi xuống, dùng ngón tay chọc chọc đầu của Vưu Tiểu Mễ.
Vưu Tiểu Mễ mếu miệng, ngẩng đầu nhìn anh: “Đàn anh, em lại bị lùn rồi…”
“Làm sao em biết?” Cố Vân Thâm cau mày.
“Thật! Anh xem, váy của em cũng dài hơn rồi!” - Vưu Tiểu Mễ vội vàng đứng dậy, vừa nói vừa kéo mép váy muốn cho Cố Vân Thâm nhìn. Nhưng bỗng nhiên, cô ngơ ngác nhìn váy mình, sững sờ. Chiếc váy xinh đẹp màu hồng phấn trên người cô dài vừa chạm tới đầu gối.
“Hả?” Vưu Tiểu Mễ bất ngờ mở to hai mắt.
Chuyện quái quỷ gì vậy!
Cố Vân Thâm rút ra cây thước trong ống đựng bút, dựng bên cạnh người cô.
“20cm.”
“Không thể nào!” Vưu Tiểu Mễ dậm chân: “Thật! Đàn anh, anh tin em đi! Tối hôm qua em thực sự biến lùn! Váy cũng dài sắp tới cổ chân luôn á! Nhất Mao và Nhị Mao đều có thể làm chứng cho em!”
Cố Vân Thâm quay đầu nhìn Nhất Mao đang ngồi xổm ở cửa.
Nhất Mao đứng dậy, vẫy vẫy đuôi.
Vưu Tiểu Mễ im lặng. À, Nhất Mao là chó, không biết nói tiếng người.
“Thật sự không phải là em nhớ nhầm? Hay là… gặp ác mộng?”
“Em không có!” Vưu Tiểu Mễ chán nản nhìn Cố Vân Thâm. Cô biết chuyện này không thể tưởng tượng nổi, nhưng mà cảm giác không được tin tưởng này làm cô cảm thấy chán nản.
Cô giành lấy cây thước trong tay Cố Vân Thâm, tự mình đo. Mặc dù cô không nhìn được đỉnh đầu mình chạm tối bao nhiêu cm, nhưng mà cô nhìn thấy 12cm chỉ cao hơn thắt lưng mình có một xíu.
Lại cao lên rồi?