Vưu Tiểu Mễ cảm giác nhiệt độ của thuốc ngâm đã giảm đi kha khá, ngâm chắc cũng đủ rồi. Cô nhảy từ trong tô ra ngoài, nhảy sang bồn rửa tay, mở khóa vòi nước. Cô nhảy vào trong bồn, giội nước ấm tắm lại. Nước từ trong vòi chảy xuống ào ào như đang trút nước, nước rơi lên người có hơi đau khiến Vưu Tiểu Mễ bỗng cảm thấy nhớ vòi hoa sen tha thiết.
Sau khi Vưu Tiểu Mễ tắm rửa sạch sẽ và mặc xong quần áo, Nhất Mao đã uống sạch chén thuốc ngâm của Vưu Tiểu Mễ từ lâu rồi, đang thè cái lưỡi to dài nhìn Vưu Tiểu Mễ.
“Đây là lần đầu trong đời chị nhìn thấy chó thích uống thuốc Đông y nha. Quả nhiên… quả nhiên là chó nhà đàn anh nuôi!” Vưu Tiểu Mễ vỗ vỗ chân trước của Nhất Mao: “Ngoan nhá, một lát nữa chị sẽ nói với đàn anh. Để lần sau anh ấy nấu thêm cho em một chén!”
Bên cạnh bồn rửa tay có bốn cái ghế có chiều cao khác nhau là do Cố Vân Thâm đã sắp xếp trước đó làm thành “cái thang” cho cô. Vưu Tiểu Mễ nhảy xuống theo “cái thang”, cuối cùng an toàn tiếp đất. Cô đi ra khỏi nhà vệ sinh, đi tìm Cố Vân Thâm, vừa quay đầu lại liền thấy Nhất Mao hùng hục chạy theo sau cô.
“Này này này! Chị sẽ nói đàn anh nấu cho em mà! Em đừng có ăn thịt chị!”
Nhất Mao nghiêng cái đầu lớn của nó nhìn Vưu Tiểu Mễ một hồi lâu, bỗng nhiên nằm sấp xuống cạnh cô.
“Hả?” Vưu Tiểu Mễ gãi đầu. Cô đi một vòng quanh Nhất Mao, lờ mờ hiểu được ý của Nhất Mao. Cô thử dò dẫm nắm lấy lông dài mềm mại trên lưng Nhất Mao, leo lên ngồi trên lưng nó.
“Một chén thuốc tắm mà có thể thu phục được thú cưỡi cực phẩm, thật là hết sảy!” - Vưu Tiểu Mễ cúi xuống, hôn nhẹ vào lưng Nhất Mao: “Nhất Mao! Xuất phát!”
“Gâu!” Nhất Mao đứng dậy, mang theo Vưu Tiểu Mễ chạy đi.
Cố Vân Thâm nghe thấy tiếng động, đứng trong phòng làm việc, ngó đầu ra ngoài nhìn.
“Đàn anh!” Vưu Tiểu Mễ ra sức vẫy tay với Cố Vân Thâm: “Nhìn này, bây giờ em chính là một nữ thần chiến tranh uy phong lẫm liệt! Xông lên đi, thần thú của ta!”
Đây có phải là bị hội chứng tuổi dậy thì không vậy?
Cố Vân Thâm liếʍ môi dưới, nhưng mà hình như cũng hơi đáng yêu.
“Ừ, nữ thần chiến tranh lớn bằng bàn tay.”
*****
Vưu Tiểu Mễ có một cây bút chì mới của riêng mình.
Cố Vân Thâm dùng một lớp giấy mỏng quấn quanh ruột bút mỏng nhất của bút chì bấm, ruột bút sẽ tự động rút ngắn lại nên anh đã xé một ít giấy trắng dán bên ngoài. Có một lớp giấy trắng như vậy sẽ không làm tay Vưu Tiểu Mễ bẩn như lần trước nữa. Vưu Tiểu Mễ suy nghĩ một lát rồi nhờ Cố Vân Thâm cắt giúp cô một ít dải giấy màu, cẩn thận gấp thành hình ngôi sao rồi dùng cao dán dính lên trên bút máy của cô.
He he, bút của cô càng đẹp hơn rồi nha.
Buổi tối, Vưu Tiểu Mễ cầm bút mới của mình, ngồi viết trên cuốn sổ tay.
Có nhiều cách sử dụng sổ tay khác nhau, chẳng hạn như ghi lại lịch trình cần làm, ghi lại mục tiêu, ghi chép chuyến đi hay đơn giản là viết nhật ký. Đối với Vưu Tiểu Mễ, cuốn sổ tay màu hồng nhạt này có thể đặt tên là – Sổ tay thầm mến đàn anh.
Vưu Tiểu Mễ nhìn Cố Vân Thâm đang vẽ bản thiết kế, cô đứng dậy và lật sổ sang trang mới. Sau đó cô đổi chỗ sang ngồi đối diện với Cố Vân Thâm, vừa nhìn anh vừa vẽ.
Vẽ rồi lại vẽ, cô hỏi: “Đàn anh, vì sao anh lại học kiến trúc vậy?”
“Không có lý do gì cả.”
“Làm sao lại không có lý do chứ, mọi việc đều luôn có lý do của nó mà.”
“Hai ngày báo danh lúc đó xảy ra vài việc nên tùy tiện điền đại một cái.” Cố Vân Thâm dừng một lát: “Thật đấy.”
Vưu Tiểu Mễ há hốc miệng, kinh ngạc nhìn Cố Vân Thâm. Ngành kiến trúc luôn là ngành cao điểm nhất, thiên tài khoa kiến trúc mà các giáo sư của khoa luôn nhắc đến là tùy tiện đăng ký chuyên ngành?
“Vậy... vậy những cái xí nghiệp kia của anh phải làm sao?” - Vưu Tiểu Mễ cảm thấy là những người giống Cố Vân Thâm, sau này sớm muộn gì cũng phải thừa kế tài sản chứ nhỉ!
“Em cảm thấy là anh học quản lý tài chính gì đó sẽ thích hợp hơn! Chẳng lẽ…”
Chẳng lẽ tương lai Cố Vân Thâm sẽ vì ước mơ mà từ bỏ xí nghiệp gia tộc, làm một người theo đuổi ước mơ không sợ gian khổ?
Vưu Tiểu Mễ chắp hai tay lại, đôi mắt tràn đầy ngưỡng mộ nhìn Cố Vân Thâm.
Cố Vân Thâm nhẹ nhàng à một tiếng, thuận miệng trả lời: “Chuyện nhỏ như việc quản lý công ty không cần phải đi học.”
Vưu Tiểu Mễ: “…”
“Vậy còn em, vì sao em lại học kiến trúc? Em rất thích chuyên ngành này sao?”
Vưu Tiểu Mễ gãi đầu, ngại ngùng nói: “Ban… ban đầu là em đăng ký ngành tài chính! Nhưng thiếu hai điểm nên không đậu, cho nên em mới đổi…”
Cố Vân Thâm bừng tỉnh: “Thảo nào em hay rớt tín chỉ.”
Vưu Tiểu Mễ cúi đầu, trong lòng thầm nghĩ cho dù là có đổi sang chuyên ngành khác thì cô cũng sẽ rớt tín chỉ giống vậy thôi…
“Em đang vẽ gì vậy?” Cố Vân Thâm hơi nghiêng đầu, nhìn cuốn sổ tay trước mặt Vưu Tiểu Mễ.