Một Nhà Chúng Tôi Đều Là Vai Ác

Chương 17

Trần Đức là trợ lý của Tần Thiệu, anh ấy đã đi theo và làm việc cho anh Tần trước cả khi Tần Thị được thành lập.

Có rất nhiều chuyện của Tần Thiệu đều do anh ấy thay mặt lo liệu hết.

Có điều, dù thế nào thì Trần Đức cũng không ngờ rằng có một ngày mình lại nhận được điện thoại thay anh Tần đi đến đồn cảnh sát đón người.

Hơn nữa người được đón về còn là hai đứa trẻ vắt mũi chưa sạch tự xưng là con ruột của anh Tần.



Trong phòng tiếp khách trên tầng cao nhất ở tập đoàn Tần Thị.

Nhìn hai đứa trẻ đang ngoan ngoãn ngồi trên ghế sô pha, Trần Đức thấy hơi kỳ lạ.

Anh ấy đã đi theo anh Tần ít thì cũng phải mười bảy mười tám năm rồi, trước kia không nói nhưng suốt mười mấy năm qua, xung quanh anh Tần đừng nói là phụ nữ, e là đến cả con ruồi cũng là đực ấy chứ.

Thế thì con cái mọc ở đâu ra?

“Anh Tần vẫn còn một cuộc họp nữa, có thời gian sẽ đến đây ngay.” Đôi mắt không còn sự nghi ngờ nữa, Trần Đức nói với hai chị em.

Nghe vậy, Tô Bối gật đầu.

“Hai đứa…”

Tuy trong lòng Trần Đức vẫn còn một bụng nghi ngờ về thân phận và lai lịch của hai đứa trẻ này nhưng thấy chúng ngoan ngoãn như thế, anh ấy cũng hơi mềm lòng.

“Hai đứa có muốn uống nước không? Ở đây có nè.” Trần Đức cầm hai chai nước khoáng rồi đặt lên chiếc bàn trà trước mặt Tô Bối và Tô Tiểu Bảo.

Tô Bối không nhận lấy, cô nhỏ giọng nói một câu: “Cảm ơn chú, không cần đâu ạ.”

Tiếp đó, Trần Đức lại thấy Tô Bối lấy một chiếc bình giữ nhiệt có in dòng chữ “Đại thọ tám mươi tuổi của Dương cái gì đó Hữu” từ chiếc cặp sách đang để trong lòng mình ra, cô uống một hớp trước, sau đó lại đổ nước ra nắp bình rồi đưa cho chàng thiếu niên ngồi bên cạnh mình.

“Mình chị uống là được rồi, em không khát.” Tô Tiểu Bảo khẽ nói.

“Chị biết, nhưng thấy em căng thẳng quá chị mới bảo em uống hớp nước cho thoải mái thôi.”

“Ai nói em căng thẳng…” Cậu chỉ không quá thích môi trường xa lạ này thôi.

Tô Tiểu Bảo nhỏ giọng phản bác lại, nhưng cậu vẫn giơ tay cầm lấy nắp bình giữ nhiệt trong tay Tô Bối.

Trần Đức bật cười bởi tương tác qua lại của cặp chị em song sinh này.

“Hai đứa là Tô Bối với Tô Tiểu Bảo phải không?” Đây là thông tin Trần Đức có được từ đồn cảnh sát.

Tô Bối gật đầu.

“Cháu theo họ mẹ hả?”

Tô Bối lại gật đầu.

“Thế mẹ của hai đứa đâu rồi?”

“Cháu không biết.” Tô Bối nói đúng sự thật.

Bọn họ chưa từng gặp Tô Mai.

Miêu tả cuối cùng về nữ phụ trong cuốn tiểu thuyết cũng chỉ có một đoạn rất ngắn: Tô Mai vừa mới sinh con xong thì vội vội vàng vàng đi tìm Tống Ngạn Thành, nhưng sau khi cô ta biết được sự thật từ anh ta thì lại giống như rơi xuống hầm băng, sau đó hốt hoảng trốn khỏi đám cưới của anh ta và Lâm Du.

Thế nên, sau cùng người phụ nữ kia bị điên hay là lại trải qua kết cục đau thương nào đó, cũng không một ai hay biết.

Có thể là do không muốn đối diện với “lịch sử đen tối” mình từng sinh con, về sau Tô Mai cũng không quay trở về ngôi làng cô ta đã sinh con nữa.



Nghe vậy, ánh mắt Trần Đức tối sầm lại, sự nghi ngờ trong lòng anh ấy lại càng nhiều hơn.

Người giám hộ không còn nữa, cũng không biết mẹ của mình là ai và đang ở đâu, đúng là chẳng có một chút thông tin nào cả.

Hơn nữa bên phía cảnh sát còn nói, hai đứa trẻ này hiện đang ở chui, không có giấy tờ gì cả.

Không biết hai đứa nó có ở chui thật không hay là vì muốn qua mặt mọi người nên mới cố tình che giấu thông tin thân phận lai lịch của mình như thế.

Cảm nhận được ánh mắt không mấy thân thiện của Trần Đức, Tô Bối hơi nhíu mày, nhưng sau đó cô đã nhanh chóng bình tĩnh lại.

“Người đó là ba của chúng cháu sao?” Tô Bối quay đầu nhìn sang bên, sau đó đột nhiên cô chỉ tay vào cuốn tạp chí đang để trên bàn rồi hỏi.

Ảnh bìa của cuốn tạp chí là ảnh của một người đàn ông, người đàn ông trong bức ảnh đang nghiêng mặt phát biểu trước một loạt micro.

Do là ảnh chụp xa nên gương mặt của người đàn ông trong ảnh cũng không được chụp quá rõ. Tô Bối hỏi như thế là bởi cô còn nhìn thấy được dòng chữ “Tần Thiệu: Tần Thị sẽ không nhận rác rưởi” được in cỡ lớn trên ảnh bìa.

Trần Đức nhìn về phía tay Tô Bối đang chỉ, sau khi nhìn rõ thứ Tô Bối đang hỏi, anh ấy khẽ gật đầu: “Người trên cuốn tạp chí đó đúng là anh Tần.”

Đợi đã!