Hệ thống soát vé ở huyện nhỏ cũng quá qua loa rồi, vấn đề rõ rành rành như vậy mà cũng không phát hiện được, vậy mà lại để hai đứa nhỏ lên tàu.
"Hai đứa tên gì? Tên thật ấy."
"Tô Bối.", "Tô Tiểu Bảo."
"Bao nhiêu tuổi rồi?"
"14."
"Có căn cước công dân không?"
Tô Bối lắc đầu.
"Vậy còn sổ hộ khẩu thì sao?"
Tô Bối lại lắc đầu, sau đó lấy một tờ giấy có con dấu của Ủy ban huyện từ trong túi ra, đưa cho vị cảnh sát kia.
Nhìn nội dung bên trong tờ giấy, vị cảnh sát lại nhìn về phía Tô Bối và Tô Tiểu Bảo, vẻ mặt kinh ngạc hỏi: "Hai cháu còn chưa làm hộ khẩu luôn à?"
"Vẫn đang xử lý ạ." Tô Bối đáp.
Năm đó bà Vương nhận nuôi một cặp song sinh, chưa từng cân nhắc về việc làm sổ hộ khẩu cho hai đứa nhỏ.
Thôn mà bọn họ ở cũng có không ít những đứa trẻ không có hộ khẩu, vài năm trở lại đây, bọn họ đều lục tục giải quyết vấn đề này, nhưng đáng tiếc sau đó bà Vương qua đời, chuyện đến tay Tô Bối và Tô Tiểu Bảo lại trở nên phiền phức vô cùng.
Nếu như hai người họ có hộ khẩu thì Tô Bối đã chẳng phải chi nhiều tiền như vậy chỉ để mua hai chiếc vé từ bọn đầu cơ.
"Hai cháu đến thành phố B làm gì?" Bò nhà ra đi hả? Hay đi gặp bạn quen biết trên mạng?
Thấy hai đứa nhỏ không đáp lời mình, vị cảnh sát thẳng thắn hỏi: "Người giám hộ của hai đứa đâu? Có phương thức liên lạc với người nhà không?"
"Không có ạ."
"Hả?"
"Người giám hộ đã mất rồi ạ."
"Vậy là hiện tại hai đứa không có hộ khẩu, người giám hộ cũng đã mất rồi đúng không?" Vị cảnh sát xác nhận đi xác nhận lại mấy lần. Anh ta rất ít khi gặp phải những trường hợp khó giải quyết thế này, nhíu chặt đầu mày.
Ngay lúc này, Tô Bối mở miệng nói với anh ta: "Chuyện này, chú ơi, bọn con có ba đó ạ, bọn con đến thành phố B để tìm ba ạ."
Nếu còn tiếp tục im lặng không nói gì, có khi bọn họ sẽ bị đưa trở về thôn mất.
"Cháu nói ba cháu ở thành phố B hả?"
"Đúng vậy ạ, trước đây bọn cháu ở nông thôn với bà, sau đó bà qua đời, dặn bọn cháu phải đến thành phố B tìm ba ạ."
Lời thuyết phục của Tô Bối vô cùng hợp tình hợp lý, hơn nữa cũng rất khớp với tình huống hiện tại của hai đứa nhỏ.
Vị cảnh sát lại nhìn Tô Bối và Tô Tiểu Bảo, vẻ mặt có thêm mấy phần cảm thông: "Đừng lo, nếu ba các cháu ở thành phố B, chú chắc chắn có thể giúp các cháu tìm được ông ấy."
"Có biết tên ba không nào?"
"Tần Thiệu ạ, Tần trong triều Tần, Thiệu trong nhĩ Thiệu."
Tần Thiệu? Cái tên này nghe có hơi quen quen.
Vị cảnh sát nhập tên "Tần Thiệu" lên hệ thống cảnh sát, tổng cộng có 236 kết quả tìm kiếm.
"Hai cháu có biết thêm thông tin gì khác về ông ấy không? Ví dụ như địa chỉ nhà hoặc là công ty ba các cháu đang làm việc ấy."
"Địa chỉ thì chắc là ở thành phố B rồi ạ, còn công ty, là tập đoàn Tần Thị ạ."
Chiếu theo các thông tin mà Tô Bối cung cấp, kết quả hiển thị khiến vị cảnh sát ngẩn cả người.
Hèn chi anh nghe tên quen lắm mà.
Làm việc ở tập đoàn Tần Thị thì chỉ có một người tên là Tần Thiệu, chính là chủ tịch của Tần Thị đó! Tần Thiệu vang danh khắp chốn ở thành phố B!
Sắc mặt vị cảnh sát hơi trầm xuống, anh nhìn về phía Tô Bối và Tô Tiểu Bảo: "Nếu hai đứa thật sự muốn tìm được ba thì phải đưa thông tin thật cho chú, nếu hai đứa vẫn tiếp tục đưa những thông tin vô căn cứ thế này thì bọn chú chỉ có thể..."
"Cháu nói thật mà." Cắt ngang lời của vị cảnh sát, vẻ mặt Tô Bối vô cùng thành khẩn: "Cháu còn biết địa chỉ của ba nữa, ở nội thành thành phố B..."
Vị cảnh sát theo bản năng mà so sánh địa chỉ Tô Bối nói với địa chỉ của Tần Thiệu trên hệ thống thông tin của cục cảnh sát.
Không sai một chữ.
Với thân phận của Tần Thiệu, chắc chắn sẽ không công khai những thông tin như hộ khẩu hay địa chỉ nhà riêng. Lại càng không có khả năng hai đứa nhỏ tìm đại thông tin này trên mạng.
Như vậy chỉ có một khả năng duy nhất... hai đứa nhỏ này không hề nói dối.
Vị cảnh sát lại nhìn Tô Bối và Tô Tiểu Bảo, sắc mặt đổi tới đổi lui.
Vốn là tra vụ án vé xe lậu của mấy tên đầu cơ trục lợi, không ngờ lại tìm được hai đứa nhỏ vượt ngàn dặm đến tìm ba ruột.
Vốn tưởng rằng có thể giúp hai đứa nhỏ này tìm được ba ruột, không ngờ lại dính líu đến một đoạn chuyện xưa đầy máu chó của một gia tộc giàu sang!