Một Nhà Chúng Tôi Đều Là Vai Ác

Chương 4

“Cậu… Tô Tiểu Bảo, tôi nói cho cậu biết, bạn cùng lớp đều nhìn thấy cả rồi, cậu đừng có làm loạn.”

Lúc bình thường bọn họ bàn tán những chuyện này ở sau lưng, cho dù cặp song sinh này nghe được cũng chỉ giả câm giả điếc mà thôi.

Ai mà ngờ Tô Tiểu Bảo lại làm thật.

Nhớ đến lúc khai giảng đầu tiên, lớp bên cạnh có mấy nam sinh cố tình kéo quần áo của Tô Bối, lúc Tô Tiểu Bảo đánh nhau với mấy người kia vô cùng liều mạng, mấy nữ sinh không hẹn mà cùng sợ hãi.

“Tô Tiểu Bảo.” Lúc này, Tô Bối kéo Tô Tiểu Bảo lại.

Những người thích ăn không nói có tồn tại ở mọi nơi, những lời kia nghe nhiều sẽ giống như tiếng ồn của công trường bên cạnh đang xây nhà thôi, không đáng để nói tới.

Không cần phải tranh cãi với những người này.

Hơn nữa, nơi này là phòng học, nếu thật sự đánh nhau thì sẽ chỉ có bọn họ gặp phiền phức.

“Đừng để tôi nghe thấy những lời đó nữa, nếu không tôi sẽ xé rách miệng các cậu!” Tô Tiểu Bảo lại trừng mắt cảnh cáo bọn họ.

Mấy cô gái bị dáng vẻ của Tô Tiểu Bảo dọa sợ đến mức không dám nói thêm gì.

Những lời bàn tán về Tô Bối hoàn toàn lắng lại dưới sự bộc phát bất ngờ của Tô Tiểu Bảo. Những người xem náo nhiệt cũng lần lượt ai về chỗ nấy.

Thấy Tô Tiểu Bảo đã ngồi xuống chỗ ngồi, Tô Bối cũng trở về chỗ của mình.



Còn mười phút nữa là đến giờ học.

Bình thường vào lúc này Tô Bối sẽ lặng lẽ nộp bài tập của mình lên bàn tổ trưởng.

Thế nhưng hôm nay, Trương Sa lại không nhận được bài tập của Tô Bối.

Lúc này, cán sự môn toán ôm sách bài tập đã thu từ mấy tổ khác đi tới.

“Trương Sa, tổ cậu thu đủ chưa?”

“Chưa, còn thiếu một người chưa nộp.” Tổ trưởng vô thức hạ thấp giọng, chỉ về phía Tô Bối.

“Vậy cầu tìm cậu ta đòi đi, mau lên, tôi còn phải nộp cho lão Trương trước giờ lên lớp!”

“Tôi không đi đâu, tôi cũng không muốn nói chuyện với cậu ta. Cậu là cán sự môn, muốn thu thì cậu đi thu đi.”

“Cậu không muốn đi thì tại sao lại bảo tôi đi.”

Hai người đùn đẩy cho nhau, nghe giọng điệu như thể trên người Tô Bối mang theo vi khuẩn gây bệnh gì đó rất đáng sợ vậy.

Cuối cùng, tổ trưởng và cán sự môn cùng đi đến bàn Tô Bối.

“Bạn học, cậu vẫn chưa nộp bài tập à?”

“Chưa.” Tô Bối nói thật: “Tôi chưa làm.”

“Tôi sắp phải nộp bài tập cho giáo viên rồi, các bạn trong lớp không thể vì một mình cậu mà không nộp bài tập được…”

“Tôi biết, cậu ghi tên tôi lại đi.”

“Ừm, chính cậu nói đó nha.”

Cán sự môn nhìn Tô Bối bằng ánh mắt kỳ quặc. Chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn lấy một tờ giấy ghi chép ra, viết “Tô Bối” không nộp bài tập lên đó.



Không có gì bất ngờ xảy ra, trong giờ nghỉ giải lao tiết thứ hai, Tô Bối bị giáo viên chủ nhiệm gọi lên văn phòng vì không nộp đủ bài tập của các môn.

“Tô Bối, hôm nay em không nộp bài tập của mấy môn, xảy ra chuyện gì vậy?” Trong văn phòng, thấy Tô Bối bước vào, giáo viên chủ nhiệm đứng dậy, nghiêm nghị hỏi.

Xem ra cũng không để ý tới gương mặt sưng tấy của Tô Bối lúc này.

Hoặc là có để ý tới, nhưng trong ý thức của ông ta, thương tích trên mặt học sinh không liên quan gì đến nhà trường hay giáo viên chủ nhiệm lớp là ông ta.

“Xin lỗi thầy ạ, hôm qua em bị thương và sốt cao nên không thể làm bài tập được.” Tô Bối nhìn giáo viên chủ nhiệm không chớp mắt và nói.

“Bị thương?” Thầy chủ nhiệm nhìn Tô Bối kỹ hơn.

“Vâng.” Tô Bối thuật lại chuyện hôm qua với giáo viên chủ nhiệm.

Sau khi nghe những lời Tô Bối nói, sắc mặt của giáo viên chủ nhiệm tối sầm xuống, nhưng chẳng mấy chốc đã bình thường trở lại.

“Tô Bối, em là học sinh có thành tích tốt, xảy ra mâu thuẫn với bạn học, thậm chí còn đánh nhau, chuyện như vậy rất không nên. Hơn nữa đây không phải lý do để em không làm bài tập.” Giáo viên chủ nhiệm nghiêm túc nhìn Tô Bối và phê bình.

Nghe giáo viên chủ nhiệm nhẹ nhàng quy chuyện hôm qua thành mâu thuẫn với bạn cùng lớp, thậm chí còn nói chuyện cô đơn phương bị bạo lực thành đánh lộn giữa bạn bè, ánh mắt Tô Bối hơi tối xuống.

Cô không ngạc nhiên bởi thái độ của thầy chủ nhiệm.

Một trường cấp hai ở huyện như thế này, có lẽ sẽ quản học sinh có trốn học hay không, có nộp bài tập hay không, nhưng rất hiếm khi quan tâm đến sự phát triển về thể chất và tinh thần của học sinh.

Thế nhưng trong lòng Tô Bối vẫn có chút thất vọng.

“Thầy từng nghe nói đến bạo lực học đường chưa ạ?” Tô Bối cúi đầu hỏi, giọng nói bình tĩnh mà kiên cường.

Giáo viên chủ nhiệm: “…”

Sao lại chưa từng nghe qua? Tháng trước nhà trường cử bọn họ lên thành phố học, ngồi nghe giảng, chủ yếu là nói đến những chuyện này.

Nhưng với điều kiện trường học của bọn họ như vậy, ông ta làm giáo viên dạy tốt lớp của mình đã là cố gắng lắm rồi, đâu thể quan tâm nhiều như vậy. Giữa học sinh có ẩu đả, nhưng chỉ cần không gây ra chuyện gì lớn thì ông ta sẽ mắt nhắm mắt mở.