Một Nhà Chúng Tôi Đều Là Vai Ác

Chương 5

“Không nghiêm trọng như em nói đâu.” Thầy chủ nhiệm nói: “Chuyện này thầy sẽ tiến hành phê bình giáo dục Chu Hồng Mai và các em khác, em đừng suy nghĩ nhiều.”

Cách xử lý này thật sự hơi qua loa lấy lệ, nhưng cũng không còn cách nào.

Đám học sinh cá biệt kia không dễ quản lý, ba mẹ bọn họ hoặc là làm việc ở bên ngoài không thể liên lạc đường, hoặc có thể gọi tới thì đa số cũng không có văn hóa gì, còn là những kẻ thô kệch không nói đạo lý.

Nếu như vì chuyện này mà gọi mấy phụ huynh đó tới, không chừng sẽ gây ầm ĩ ở trường, đến lúc đó người gặp phiền phức vẫn là ông ta.

Thấy Tô Bối cúi đầu không nói gì, giáo viên chủ nhiệm cho rằng cô đã chấp nhận cách xử lý này.

“Lần này tạm thời coi như em không nộp bài tập là có lý do, thầy sẽ không phạt em thêm. Nhưng trước khi tan học hôm nay em nhất định phải bổ sung bài tập, rõ không?”

“Được rồi, em vào lớp đi.”



Tô Bối vừa ra khỏi văn phòng đã thấy Tô Tiểu Bảo đứng trên hành lang đối diện, cậu nhìn chằm chằm sang bên này vẻ mặt lo lắng .

Tâm trạng vốn nặng nề lập tức bị quét sạch khi nhìn thấy cậu thiếu niên, trong lòng cô cảm thấy rất ấm áp. Trước đây, dù bọn họ trải qua chuyện gì, chỉ cần có người kia ở bên cạnh là được.

Tô Bối chạy bước nhỏ về phía Tô Tiểu Bảo.

“Sao vậy?” Tô Tiểu Bảo hỏi.

Nghe vậy, Tô Bối lắc đầu nói không sao.

Chuyện ngày hôm qua, xem ra không thể trông cậy vào trường học được. Nhưng Tô Bối đoán việc này vẫn chưa xong đâu.



Buổi chiều, trong giờ tự học, Tô Bối dùng thời gian này để bổ sung bài tập về nhà hôm qua.

Lúc bốn năm nữ sinh không mặc đồng phục đi tới, phòng học vốn cũng khá yên tĩnh đột nhiên có người hô lên: “Nhóm chị Mai đến rồi!”

Chị Mai tức Chu Hồng Mai, chính là chị đại của đám nữ sinh lông bông hôm qua đã kéo Tô Bối đi.

Chu Hồng Mai đi đến bên cạnh Tô Bối, không nói hai lời đã đá vào bàn học của cô.

Cú đá này thậm chí còn thu hút sự tán thưởng của một số người xung quanh.

“Chị Mai đỉnh quá!”, “Hội em gái chị Mai của tôi!”…

Nghe những lời tâng tốc xung quanh, Chu Hồng Mai kiêu ngạo ngẩng đầu, rồi lại nhìn về phía Tô Bối.

“Gan không nhỏ nhỉ, dám tố cáo với thầy!”

[Trả lời: Góc ACE bằng 40 độ.]

Sau khi viết đáp án câu cuối cùng vào sách bài tập, lúc này Tô Bối mới khép bài tập toán đã làm xong lại, ngẩng đầu lên.

Trước tiên Tô Bối liếc nhìn các bạn xung quanh, ánh mắt lóe lên vẻ giễu cợt.

Tô Tiểu Bảo vừa mới “bị” giáo viên vật lý gọi đi, ngay sau đó bọn Chu Hồng Mai đã tiến vào, đúng là trùng hợp.

Nụ cười này của Tô Bối quá đáng sợ, bị Tô Bối liếc nhìn như thế, những người xung quanh vốn đang tán thưởng đều vô thức ngậm miệng lại.

Đặc biệt là bạn cùng bàn thấy Chu Hồng Mai vừa đến đã nhường chỗ còn nhanh hơn ma, bây giờ bị Tô Bối nhìn chằm chằm, cô ta đột nhiên hơi chột dạ.

Không đúng, cô ta chột dạ cái gì chứ, cũng đâu phải là cô ta lén báo cáo. Cô ta cũng định mật báo vào nhóm cho chị Mai, nhưng đáng tiếc là không đợi cô ta nói thì đã có người nhanh chân hơn rồi.



“Muốn chết hả?” Chu Hồng Mai lại đá vào bàn học của Tô Bối một cước.

“Xem ra hôm qua bọn mình dạy dỗ chưa đủ, không khiến con khốn này nhớ lâu được.” Một cô gái bên cạnh Chu Hồng Mai nói.

“Hừ, vậy để tao giúp nó nhớ lại, đưa điện thoại cho tao.”

Chu Hồng Mai cầm lấy điện thoại của cô gái bên cạnh, mở một đoạn video ra, ném tới trước mặt Tô Bối.

Đồng thời còn không quên cố tình chỉnh âm thanh phát video lên mức tối đa.

Âm thanh trong đoạn video thu hút sự chú ý của bạn học xung quanh.

Đây là một đoạn video quay lại cảnh tượng hôm qua Tô Bối bị mấy người kia kéo tới nhà vệ sinh bạo hành.

Vốn dĩ những người xung quanh chỉ tò mò mới lại gần, nhưng khi nhìn thấy, trong lòng họ lại không thoải mái như vậy.

Mặc dù bọn họ cũng rất ghét cặp song sinh này, nhưng có phải bọn Chu Hồng Mai tra tấn người ta hơi thảm quá rồi không?

Có mấy người không nhìn nổi nữa, yên lặng lui ra khỏi đám đông.

Mà Tô Bối thì còn bình tĩnh hơn bọn họ.

Cảnh tượng này từng là cơn ác mộng xua mãi không tan của cô, nhưng khi nhìn thấy lần nữa sau bốn năm, Tô Bối phát hiện mình bình tĩnh hơn so với trong tưởng tượng.

“Tuyệt lắm phải không?”

“Bây giờ quỳ xuống nhận sai thì chuyện này coi như xong. Nếu không tao sẽ đăng đoạn video này lên mạng, để càng nhiều người nhìn thấy dáng vẻ đê tiện này của mày.”

Tô Bối: “…”

“Chị Mai nói chuyện với mày đấy, đệt mẹ mày giả ngốc cái gì hả?”

Thấy Tô Bối vẫn cúi đầu không nói gì, cô gái bên cạnh Chu Hồng Mai tiến lên định kéo tóc Tô Bối.

Đúng lúc này, Tô Bối đột nhiên đứng dậy khỏi chỗ ngồi, lạnh lùng nhìn mấy người trước mặt.