Lời nói cứng rắn không có tác dụng an ủi, Nhan Kiều Kiều vừa giãy dụa vừa khóc dữ dội hơn, chăn mền bất chợt rơi xuống, bả vai trắng nõn nà và núʍ ѵú non nớt nho nhỏ đều lộ ra, Phương Thiết nhìn mà miệng đắng lưỡi khô, không nhịn được đè người xuống dưới, gặm cắn lung tung.
Nhan Kiều Kiều còn chưa khóc xong, người này lại đè lên, trong lòng nàng tràn đầy kinh hoảng, che ngực từ chối: "Không muốn!"
"Vì sao không muốn?"
Phương Thiết bình tĩnh nói: "Chẳng lẽ lời hôm qua nàng nói đều là lừa ta?"
Gương mặt Nhan Kiều Kiều lập tức đỏ lên, hôm qua nàng trúng xuân dược, nhưng không phải nàng không nhớ cái gì, hai ngày nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, lời hắn nói trong lúc hoan ái càng khiến Nhan Kiều Kiều rơi lệ không thôi.
"Ta... Ta không lừa ngươi, ta chỉ muốn... Muốn tắm rửa."
Phương Thiết nhìn ra tiểu cô nương không cam tâm tình nguyện, nhưng hắn không thèm để ý, hắn cứu được nàng là duyên phận của bọn họ.
"Ăn chút gì đó rồi tắm rửa sau."
Phương Thiết đưa tay vuốt ve khuôn mặt trơn mềm của thiếu nữ, sau đó linh hoạt đứng dậy đi ra ngoài, cuối cùng Nhan Kiều Kiều cũng thở phào nhẹ nhõm.
Hiển nhiên nàng thả lỏng quá sớm.
Phương Thiết đã sớm nấu xong cháo loãng, nghĩ tiểu cô nương ngủ đã lâu, bụng chắc chắn đã đói, liền nhanh chóng bưng bát cháo đến.
Từ khi phụ mẫu qua đời, mấy năm nay Nhan Kiều Kiều đã trải qua nhiều chuyện ấm lạnh trên thế gian, không yếu ớt như trước, trong nhà nàng, chỉ sợ ngay cả hạ nhân cũng không ăn cháo loãng như vậy, nhưng đây là ân nhân cứu mạng của nàng làm, sao nàng có thể bắt bẻ được.
Nàng cũng có chút khó mở miệng, bởi vì thân thể dưới chăn trần như nhộng, nhất là nam nhân trước mắt này đã có tiếp xúc da thịt với nàng, trong đầu nàng không khỏi hiện lên một vài hình ảnh nóng bỏng, khuôn mặt lập tức đỏ bừng.
Mặc dù trong lòng nàng đã có biểu ca, nhưng thân thể đã cho nam nhân này, hơn nữa thuở nhỏ nàng học tập nữ đức nữ giới, đương nhiên biết phải chung thủy, nhanh chóng đuổi biểu ca ra khỏi lòng nàng, sau khi phụ mẫu qua đời, nàng đã trưởng thành hơn không ít, trong lòng nghĩ, không bằng đi theo ân công, hơn nữa hắn là người tốt...
Nàng có chút ngượng ngùng nói: "Ân công..."
"Ừm? Gọi ta là cái gì?"
Nhan Kiều Kiều cắn môi, nghĩ đến lời hai người đã nói trong sơn động: "Phương Thiết... Ca ca."
"Ừm."
"Có thể giúp ta tìm một bộ y phục không, ta không có y phục mặc." Khuôn mặt nhỏ của nàng đỏ bừng, đôi mắt to ngập nước sợ hãi nhìn hắn, trong ánh mắt đều là khát vọng.