Nghe thấy giọng nói mềm mại của nàng, hô hấp của Phương Thiết không khỏi cứng lại, vật dưới thân lại có tư thế ngẩng đầu, Phương Thiết có chút ngạc nhiên, bật cười, thấp giọng nói một câu: "Ngày tháng sau này của chúng ta còn dài."
Nhìn sắc trời bên ngoài, hắn đi qua, nhẹ nhàng ôm Nhan Kiều Kiều vào lòng, cầm áo choàng che đậy cho nàng thật chặt, sau đó thu thập sơn động một phen, rồi ôm người lên ngựa.
Nhan Kiều Kiều quá mệt mỏi, cho dù bị ôm lên cũng chỉ lầm bầm vài câu, Phương Thiết nhìn thấy, lại cười một tiếng.
Trong sơn cốc trống trải vang lên tiếng vó ngựa cộc cộc, cũng không biết đã đi bao nhiêu lâu, cuối cùng bọn họ đến một rừng cây rậm rạp, không nhìn rõ tình hình bên trong, cũng không biết hắn ấn mấy cái ở chỗ nào, bỗng nhiên một con đường chỉ đủ cho một người đi lộ ra, Phương Thiết trực tiếp để lại ngựa, ôm Nhan Kiều Kiều chậm rãi đi vào trong.
Nhan Kiều Kiều tỉnh lại sau giấc ngủ, chỉ cảm thấy toàn thân đau đớn, nàng mở to mắt, đầu óc mơ hồ nhìn xà nhà đơn giản kia, sau đó âm thầm nghĩ đây là đâu?
Bỗng nhiên cửa phòng bị đẩy ra từ bên ngoài, một nam nhân da thịt màu đồng đẩy cửa đi vào, Nhan Kiều Kiều co rụt người lại về phía tường: "Ngươi... Ngươi..."
Trên mặt nàng tràn đầy kinh hãi, tất cả ký ức lúc trước hiện lên, trong lúc nhất thời nàng cảm thấy vô cùng xấu hổ, vừa cúi đầu xuống lại càng thêm xấu hổ, nàng nhanh chóng kéo chăn lên, cuối cùng cũng hiểu vì sao nam nhân này lại nhìn chằm chằm vào ngực nàng, khuôn mặt đỏ bừng, phỉ nhổ một câu: "Sắc lang!"
Nam nhân không nói gì, trên mặt cũng không có nhiều biểu cảm, trong tay cầm cái bát, ngồi xuống bên giường nói: "Hôm qua là ai ngồi trong lòng tên sắc lang này cầu ta làm? Bây giờ lại còn bày ra dáng vẻ liệt nữ như thế."
Nhan Kiều Kiều chưa từng bị người ta nói như vậy, hung ác nhất chính là tên thổ phỉ kia, mà câu nói này của nàng chỉ là nữ hài tử đang e lệ mà thôi, trong lòng nàng cũng hiểu, nếu không có nam nhân trước mặt, có lẽ nàng sẽ bị bắt đến trại thổ phỉ, sau đó ngày đêm bị gian ô da^ʍ nhục rồi!
Nhưng lúc trước nàng vẫn coi Phương Thiết như ân nhân cứu mạng, còn là ân nhân cứu mạng trầm ổn cương nghị, mặc dù nàng biết bọn họ xảy ra chuyện kia là do nàng trúng xuân dược, bây giờ vị ân nhân cứu mạng này lại nói nàng như vậy, trong mắt Nhan Kiều Kiều lập tức đong đầy nước mắt.
Cha nương Phương Thiết chết sớm, không có muội muội, càng không có thê tử, làm sao biết tâm tư tiểu nữ tử, bản thân hắn cũng không phải người có tâm tư tinh tế tỉ mỉ, trong quân đội, còn nghe thấy đám lão binh kia nói càng hạ lưu hơn, câu kia tính là gì?
Nhưng hắn vẫn đi qua, ôm cả người cả chăn vào trong ngực, không để ý nàng giãy giụa nói: "Đừng khóc."