Giang Lăng cũng muốn nhìn vào bên trong, hắn liều mạng chen về phía trước, Minh Hoa Chương văn võ song toàn đứng vững chắc, cho dù Giang Lăng chen như thế nào cũng không chút sứt mẻ, nhưng mà Minh Hoa Thường lại không được.
Nàng mới bị đυ.ng trúng một chút cơ thể liền không ổn định, lúc sắp ngã về phía trước thì may mắn có một đôi tay thon dài kịp thời túm lấy cánh tay nàng, nhẹ nhàng kéo nàng lại.
Minh Hoa Thường nhào vào trong một l*иg ngực rộng lớn, chóp mũi đột nhiên ngửi thấy một mùi hương thơm mát. Minh Hoa Thường theo bản năng túm chặt y phục người phía trước, Minh Hoa Chương đè bả vai nàng lại, dùng tư thái che chở bảo vệ nàng ở trước người.
Minh Hoa Thường có chút ngốc, lần đầu tiên cảm nhận trực quan Minh Hoa Chương đã cao lớn như vậy rồi. Minh Hoa Chương lạnh lùng liếc nhìn Giang Lăng, tuy không nói câu nào nhưng ý cảnh cáo bên trong làm Giang Lăng sợ tới cứng đờ.
Minh Hoa Chương che chở Minh Hoa Thường lui ra ngoài, đến khi đứng vững hắn liền buông tay ra, lùi về sau một bước kéo rộng khoảng cách: “Thái Bình công chúa không thích người ngoài can thiệp, chúng ta đi vào sẽ không có việc gì, nhưng những thị nữ đó nhất định bị trừng phạt. Đừng làm khó bọn họ, đi thôi.”
Giang Lăng không muốn đi, hắn lảng vảng qua lại, định chờ Minh Hoa Chương rời đi thì lại đi vào. Ai ngờ Minh Hoa Chương nhìn qua đã nhìn thấu ý đồ của hắn. Minh Hoa Chương thoạt nhìn cũng không dùng nhiều sức, túm lấy cổ áo Giang Lăng trực tiếp kéo hắn ra khỏi phòng.
Giang Lăng chỉ cảm thấy mình bị treo lên, hắn quát lên vài tiếng nhưng cái tay đè ở gáy hắn giống như kìm sắt lãnh khốc vô tình, Giang Lăng thậm chí cảm thấy hắn bị nhấc bổng xuống bậc thang. Minh Hoa Chương mặt không biểu cảm, nói: “Nhị nương, đóng cửa.”
Minh Hoa Thường nhanh chóng đáp lại, nhanh nhẹn đóng cửa phòng Ngụy Tử lại, thậm chí còn dùng khóa đồng bên cạnh khóa lại. Nhậm Dao lạnh lùng nhìn người nào đó bị kéo xuống giống như heo chết thì nói: “Thật là mất mặt.”
Càng mất mặt chính là sau khi Minh Hoa Chương buông tay, Giang Lăng lảo đảo đứng vững lại, nhưng vẫn không dám làm gì. Hắn dùng sức sửa sang lại cổ áo, hung dữ nói: “Ngươi chờ đó, về sau ta nhất định khiến ngươi đẹp mặt!”
Minh Hoa Chương phủi phủi ống tay áo, vẫn là vẻ mặt lạnh lùng xa cách kia, trong mắt không chứa một chút bụi trần, thậm chí không thèm nhìn hắn.
Giang Lăng bất mãn hừ một tiếng, lầm bầm: “Tiểu gia vốn dĩ cũng không muốn xem, ai thèm nhìn phòng mà quỷ từng ở chứ. Hừ, thật nhàm chán, tiểu gia về chơi với Bảo Bảo.”
Giang Lăng vênh váo rời đi, Minh Hoa Thường nhìn dáng đi như con cua của hắn, hỏi: “Nhị huynh, bây giờ chúng ta nên làm gì?”
Thị nữ trốn trong bóng tối cúi thấp đầu, chỉ thiếu nói thẳng các ngươi đi nhanh đi. Thấy nàng như vậy cũng không hỏi được gì, Minh Hoa Chương lặng lẽ thở dài, nói: “Chúng ta cũng đi thôi.”
Minh Hoa Chương nhấc chân ra ngoài trước, Minh Hoa Thường theo sát phía sau, Nhậm Dao thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng đi theo.
Minh Hoa Chương có lòng điều tra những người mà Ngụy Tử từng gặp, nhưng tất cả mọi người trong sơn trang hiện tại đều cảm thấy bất an, không ai muốn mở cửa trả lời. Nháy mắt đã tới giờ thân, trời đã sẩm tối nhưng vẫn không thu hoạch được gì.