Song Bích

Chương 11.3: Chết thay

Khi Minh Hoa Chương đi cầu kiến Thái Bình công chúa, không ngoài dự liệu là bị cự tuyệt.

Công chúa không khỏe, không tiếp khách.

Cũng đúng, đã xảy ra những chuyện này, ai còn có tâm tư gặp khách? Hiện tại trong trang viên đều tràn ngập tin đồn nhảm nhí, truyền nhiều nhất là tin xà quỷ tìm kẻ chết thay. Cho dù các tân khách đọc đủ thứ thi thư, không tin quỷ thần, thời điểm này đều có chút e ngại.

Hết chuyện quỷ này đến chuyện quỷ khác, chẳng lẽ thật sự là quỷ? Trong lúc nhất thời nơi nơi đều cáo bệnh, nhà nào cũng đóng chặt cửa sổ, cửa đóng then cài từ chối tiếp khách, sợ nếu mình vô tình nhìn vào mắt ai đó sẽ trở thành kẻ chết thay.

Minh Hoa Chương ăn canh bế môn ở chỗ Thái Bình công chúa, khi hắn đi ra, Minh Hoa Thường hỏi: “Nhị huynh, hiện tại nên làm cái gì đây?”

Ngụy Tử là thị nữ bên người Thái Bình công chúa, Thái Bình công chúa có khả năng trở thành mục tiêu bị chọn kế tiếp nhất. Nhưng Thái Bình công chúa lại không chịu phối hợp, đừng nói hỏi chuyện, đến gặp cũng không gặp được.

Minh Hoa Chương suy nghĩ một chút thì nói: “Khu rừng kia hẻo lánh ít dấu chân người, Ngụy Tử thân là thị nữ đắc lực nhất bên người Thái Bình công chúa, đáng lẽ sẽ không đến những nơi như thế. Hỏi thử những người cùng phòng với Ngụy Tử đêm qua, nói không chừng các nàng biết gì đó.”

Bây giờ mọi người trong Phi Hồng Viên đang hoảng loạn, sau khi đám người Minh Hoa Chương đi tới viện nơi thị nữ ở, thị nữ bên trong sợ tới mức hét chói tai, vội vàng đóng cửa lại. Nhưng Minh Hoa Chương quyết tâm kiên định, hắn dừng trước một cánh cửa, gõ cửa nói: “Ta là Minh Hoa Chương phủ Trấn Quốc Công, có một số việc cần hỏi, làm phiền mở cửa.”

Giang Lăng cũng tới đây xem náo nhiệt, hô to: “Đúng vậy, chúng ta cũng không phải quỷ, còn có thể ăn các ngươi sao? Mở cửa!”

Công tử phủ Trấn Quốc Công và thế tử Giang An Hầu tới, thị nữ không dám đắc tội, một lát sau mới miễn cưỡng mở ra một khe nhỏ: “Nô tỳ tham kiến lang quân, nương tử.”

Đằng sau khe cửa là một thị nữ xinh đẹp, nàng hành lễ đoan trang, nhưng đôi mắt lại dán chặt vào mặt đất, cho dù trước mặt là Ngọc Lang nức tiếng Lạc Dương cũng kiên quyết không nhìn lên.

Minh Hoa Thường cảm thấy có chút buồn cười, đây có lẽ là lần đầu tiên Minh Hoa Chương bị nữ nhân lạnh nhạt tiếp đón như vậy. Minh Hoa Chương dường như không thèm để ý, bình đạm hỏi: “Ngụy Tử ở đây sao?”

Thị nữ nghe thấy cái tên này càng run rẩy, nơm nớp lo sợ chỉ về một hướng: “Ngụy Tử được sủng ái nên không ở cùng bọn nô tỳ, ở một mình một phòng.”

Minh Hoa Thường quay đầu nhìn theo, chỉ thấy phía trước là một gian phòng đóng chặt cửa sổ, ban ngày ban mặt sinh ra cảm giác âm trầm u ám. Minh Hoa Chương tiếp tục hỏi: “Phòng của nàng ta có bị ai động qua không?”

Thị nữ liều mạng lắc đầu, Ngụy Tử thành quỷ, còn có ai dám động vào đồ của nàng? Minh Hoa Chương hỏi: “Đêm qua các ngươi có nhìn thấy nàng về phòng không?”

Thị nữ gật đầu: “Có. Hôm qua xảy ra…… Chuyện đó, công chúa bồn chồn không yên, Ngụy Tử ở bên hầu hạ công chúa, giờ Hợi một khắc mới trở về. Nô tỳ tận mắt nhìn thấy Ngụy Tử vào phòng, những người khác đều có thể làm chứng.”

“Sau khi nàng vào phòng có từng quay ra không?”

“Không có.” Thị nữ cúi đầu nói: “Ngụy Tử cao ngạo không thích tiếp xúc với người khác. Mọi người đều biết tính nết đó nên không dám lại gần để bị ghét. Đêm qua khi trở về sắc mặt nàng không tốt, sau khi vào phòng thì không trở ra nữa, cũng không ai dám hỏi, ai cũng tránh xa.”

Giang Lăng đứng ở phía sau, dùng âm lượng hắn tự cho là nhỏ nói với Minh Hoa Thường: “Sau khi vào phòng thì không ra nữa, sáng nay lại treo ở trong rừng cây, quả nhiên là quỷ làm.”

Nhậm Dao đi theo sau cùng, kỳ thật nàng không muốn tới, nhưng nàng càng không dám đi một mình, chỉ có thể căng da đầu đi theo. Nàng nghe thấy Giang Lăng nói thì không thèm che giấu xì một tiếng, trợn mắt lên.

Giang Lăng hít sâu một hơi, vén tay áo lên muốn đánh nhau với Nhậm Dao: “Ngươi có ý gì? Ta xem ngươi là nữ tử, lúc nào cũng nhường ngươi, ngươi đừng có không biết tốt xấu……”

“Được rồi, bớt tranh cãi, đừng ngắt lời.” Tạ Tế Xuyên còn trưng dáng vẻ công tử thế gia mỉm cười ngăn Giang Lăng lại. Tạ Tế Xuyên nhìn thư sinh yếu ớt nhưng khi túm lấy Giang Lăng suốt ngày phi ngựa nuôi báo, có tiếng chỉ phát triển chiều cao không phát triển đầu óc lại kéo về cái một.

Minh Hoa Chương không để ý tới trò khôi hài phía sau, sắc mặt bình tĩnh đầy nghiêm túc giống như tuyết mới rơi, không nhiễm chút bụi nào: “Vậy sau khi nàng ta vào phòng, các ngươi có từng nghe được âm thanh gì khác thường không?”

Thị nữ tựa hồ rơi vào hoang mang, suy nghĩ một chút rồi khẽ lắc đầu: “Hình như là…… Không có. Đêm qua rất yên tĩnh, hôm nay canh bốn đường núi bị chặn, bọn nô tỳ bị kêu đi hầu hạ, truyền tin tức, không nhận thấy có gì bất thường.”

Thị nữ từ đầu tới cuối không dám ngẩng đầu, khi trả lời cơ thể còn hơi run lên. Minh Hoa Chương biết các nàng tin có quỷ nên không làm nàng khó xử nữa, nói: “Vậy ta có thể vào phòng Ngụy Tử xem không?”

Thị nữ chần chừ, Thái Bình công chúa hạ lệnh cấm, nhưng người trước mặt là Minh Hoa Chương, nàng không dám cự tuyệt, đành phải nói: “Lang quân có thể ở cửa nhìn qua, nhiều hơn thì nô tỳ không làm chủ được. Công chúa có lệnh, không được đàm luận người chết, mong lang quân đừng làm khó dễ nô tỳ.”

Minh Hoa Chương hiểu rõ, phủ công chúa đã chết hai thị nữ, còn có một người là hầu cận của Thái Bình công chúa, tâm tình của công chúa hiện tại ắt hẳn cực kém, sao có thể nghe những chuyện liên quan tới “chết”?

Minh Hoa Chương nói lời cảm tạ, cho dù đối mặt với một thị nữ, tư thái của hắn cũng giống như khi đối mặt với Thái Bình công chúa, Ngụy Vương, cao quý lãnh đạm, chẳng phân biệt sang hèn. Hắn đi đến trước cửa phòng Ngụy Tử, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.

Nhậm Dao không dám tới gần, vừa lúc Tạ Tế Xuyên cũng bất động, nàng liền thuận thế dừng lại. Nhậm Dao không muốn biết tình cảnh bên trong chút nào, tên phế vật không có đầu óc nào đó lại cố tình truyền đạt hết thảy: “Oa, thật sạch sẽ, đến chăn cũng chưa gấp. Ta đã nói nhất định là quỷ làm mà, nếu không tại sao đến một chút động tĩnh cũng không có?!”

Minh Hoa Thường từ bên cạnh Minh Hoa Chương thò đầu ra, cẩn thận nhìn vào trong phòng. Quả thật, trong phòng rất bình thường, những đồ vật nhỏ nằm lung tung, Minh Hoa Thường có thể tưởng tượng được cảnh chủ nhân của chúng nó tiện tay đặt xuống. Trong phòng không hề có dấu vết đánh nhau hay giãy giụa, chăn vén lên một nửa, một nửa kia rơi xuống mặt đất, giống như chủ nhân vội vàng dậy, lát nữa sẽ quay về ngủ tiếp.

Nếu không phải biết trước, Minh Hoa Thường hoàn toàn không thể tưởng tượng đây là phòng của một người chết. Mọi thứ tự nhiên như thể Ngụy Tử đang yên giấc, nửa đêm dậy đi tiểu đêm rồi đột ngột mất tích.

*

Canh bốn: từ 1:00 a.m – 3:00 a.m, giờ thìn hai khắc: 7:20 a.m – 9:40 a.m