Sau khi Tạ Tế Xuyên và Nhậm Dao ăn bánh, Minh Hoa Thường nhìn vẻ mặt hài lòng của họ còn cảm thấy vui vẻ hơn cả bản thân ăn. Nàng nhìn về phía Minh Hoa Chương, đôi mắt sáng lấp lánh tràn đầy chờ mong khiến Minh Hoa Chương không nỡ từ chối, chỉ có thể lấy một miếng bỏ vào miệng.
Minh Hoa Thường càng lúc càng vui vẻ, liên tục phân phó Chiêu Tài: “Chiêu Tài, lấy trà hoa thông2 của chúng ta ra đây, hoa thông mát lạnh hợp với bánh hoa mai.”
Minh Hoa Chương nghe thấy thế cũng không biết nên nói gì cho phải: “Ra ngoài mà muội còn mang theo cả trà sao?”
Minh Hoa Thường đang định tự hào giới thiệu trà hoa thông nàng tự chế có rất nhiều công dụng, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn, ngay sau đó có người đập cửa: “Không ổn rồi, có quỷ tới đòi mạng, lại có người chết!”
Minh Hoa Chương và Minh Hoa Thường vội vã chạy đến nơi xảy ra sự việc, Nhậm Dao hít một hơi, chỉ về phía trước kinh hãi nói: “Các ngươi nhìn xem, đó là cái gì?”
Trời lạnh tuyết lớn, cỏ cây điêu tàn, chỉ còn lại thân cây trụi lủi, thoạt nhìn màu sắc rất đơn điệu. Nhưng vào lúc này, một màu đỏ tươi lại chọc thủng mùa đông u ám, một nử tử mặc đồ đỏ bị treo ở trên ngọn cây, trên mặt nàng phủ đầy băng sương, thân thể bị dây gai trói thành một hình thù kỳ dị, đong đưa theo gió. Cái làm cho người ta sợ nhất là hai lỗ máu trên mặt nàng.
Đôi mắt của nàng cũng bị khoét một cách tàn nhẫn.
Minh Hoa Thường bỗng nhiên nhìn chăm chú, cẩn thận xác nhận diện mạo của nữ tử, sau đó khẩn trương nhìn về phía Minh Hoa Chương: “Nhị huynh, đây là. . .”
Minh Hoa Chương cũng nhận ra nàng là thị nữ bên người Thái Bình công chúa, hôm qua khi đi thỉnh an bọn họ đã gặp một lần.
Đám đông tụ tập quanh bìa rừng, ồn ào kích động. Trong vòng hai ngày liên tục có người chết, rất nhiều người không chịu đựng được nữa, ồn ào muốn xuống núi.
Minh Hoa Thường không để ý đến những người đang la hét kia, hắn đi xuyên qua đám người về phía trước, Minh Hoa Thường giật mình, theo bản năng túm chặt tay áo hắn.
Minh Hoa Chương khẽ lắc đầu với nàng, ý bảo không có chuyện gì, sau đó sải bước về phía thi thể. Đám đông vừa rồi còn cãi cọ ầm ĩ lập tức im bặt, mọi người đều nhìn Minh Hoa Chương như nhìn thấy quỷ.
Minh Hoa Chương không dao động, hắn vòng quanh thi thể một vòng rồi nói với Tạ Tế Xuyên: “Tạ Tế Xuyên, tới giúp ta một chút, đặt nàng ta xuống trước.”
Tạ Tế Xuyên đứng ở trong đám người, vẻ mặt không tình nguyện: “Loại chuyện này huynh không cần nhớ tới ta.”
Tạ Tế Xuyên đang định nhấc chân lên, một bóng dáng hấp tấp từ sau đám đông lao tới: “Để ta, để ta!”
Là Giang Lăng, cái tên ăn chơi trác táng kia. Mặc dù hắn không học vấn không nghề nghiệp, nhưng lại rất gan dạ. Tạ Tế Xuyên đã bước được nửa bước lại lùi lại, Minh Hoa Thường ở phía sau thấy vậy hỏi: “Tạ a huynh, huynh không đi sao?”
Tạ Tế Xuyên ôn nhu cười, nói: “Ta ở lại đây để bảo vệ muội và Nhậm nương tử.”
Minh Hoa Thường nhìn Nhậm Dao đang cứng đờ cả người nhưng vẫn giả bộ không sợ liền nói: “Vậy làm phiền Tạ a huynh. Muội đi tìm nhị huynh xem có thể giúp được gì không.”
Minh Hoa Thường nói xong liền xách áo choàng đi trên nền tuyết, Nhậm Dao há hốc miệng, nhịn không được nói: “Huynh muội bọn họ rốt cuộc lớn lên như thế nào vậy, thứ máu chảy đầm đìa như vậy mà bọn họ không sợ sao?”
Tạ Tế Xuyên khẽ mỉm cười, thầm thì: “Đúng vậy. Trước đây ta cảm thấy huynh muội bọn họ không giống nhau chút nào, hiện tại xem ra đúng là có điểm tương đồng.”
Đầu óc của Giang Lăng không tốt, nhưng thể lực cũng không tệ lắm, miễn cưỡng cũng có thể dùng được. Minh Hoa Chương chỉ huy Giang Lăng, cuối cùng cũng đưa được nữ tử xuống đất một cách thuận lợi.