Đặc biệt là khi Minh Hoa Thường nhìn quanh bốn phía phát hiện Minh Hoa Chương có khả năng chịu đựng rất tốt, Nhậm Dao hàng năm tập võ, Tạ Tế Xuyên miệng thì đối nghịch với Minh Hoa Chương nhưng chính hắn cũng chỉ mặc áo đơn ngồi trong phòng lạnh, không hề co ro chút nào, có lẽ Tạ gia cũng dùng giá lạnh tôi luyện ý chí của con cháu.
Trong bốn người ở đây, chỉ có nàng lạnh như chó.
Minh Hoa Thường có một chút rầu rĩ, bạn đồng trang lứa của nàng vì sao đều ưu tú như thế? Lúc này nàng chú ý tới người hầu bưng một chậu than cháy hừng hực đến, còn đặt ở bên cạnh một hộp điểm tâm. Nàng hít một hơi liền đoán được đây là bánh hoa mai ở thành nam.
Minh Hoa Thường mở nắp lên, quả thực là bánh hoa mai mà nàng quen thuộc.
Minh Hoa Thường kinh ngạc mà nhìn về phía Minh Hoa Chương, Minh Hoa Chương có chút ngượng ngùng, ho khan một tiếng nói: “Muội vẫn luôn nhớ tới nên khi ta đi ngang qua thuận tiện bảo người mua.”
Lông mày của Tạ Tế Xuyên giật giật, ý vị thâm trường liếc nhìn Minh Hoa Chương: “Tuy rằng ta không thường ăn điểm tâm nhưng cũng nghe nói món ăn của cửa hàng này khó cầu, sao thời điểm ta đi ngang qua lại không mua được nhỉ?”
Minh Hoa Thường sao có thể không biết là Minh Hoa Chương đặc biệt mua cho nàng, nàng vô cùng vui vẻ lấy bánh hoa mai ra, cười rộ lên chia cho mọi người: “Đa tạ nhị huynh! Tạ a huynh, Nhậm tỷ tỷ, mọi người phải dậy từ sáng sớm, đến bây giờ còn chưa được ăn gì, mau nếm thử tay nghề đắt hàng nhất Lạc Dương này đi!”
Minh Hoa Thường đưa điểm tâm tới trước mặt Tạ Tế Xuyên, đôi mắt cong như lưỡi liềm, Tạ Tế Xuyên cũng không tiện nói gì thêm. Hắn cầm lấy bánh hoa mai tinh tế nhỏ xinh nghĩ thầm Minh Hoa Chương lãnh đạm nhưng muội muội hắn thật biết đạo làm người.
Sau khi Tạ Tế Xuyên nhận, Minh Hoa Thường lại đưa cho Nhậm Dao. Nhậm Dao lo lắng từ sáng sớm, xác thật có chút đói bụng, nhưng nàng ngửi thấy mùi ngọt thanh kia theo bản năng lại muốn từ chối: “Ta không ăn những thứ ngọt ngấy……”
“Thử một chút đi, nói không chừng sẽ hợp khẩu vị của tỷ.” Minh Hoa Thường nhét điểm tâm vào trong tay Nhậm Dao, “Vừa lở tuyết vừa bị mắc kẹt, chỉ sợ sơn trang sẽ náo loạn hồi lâu, ai biết phòng bếp có chuẩn bị bữa sáng hay không. Chúng ta ăn một chút lót dạ trước thì sau mới có sức mà nghĩ cách.”
Nhậm Dao bị nhét điểm tâm vào trong tay ngây ngẩn cả người. Mấy năm nay nàng luyện võ căng như dây đàn, không dám lơi lỏng chút nào. Nàng một lòng muốn chứng minh bản thân không thua kém nam lang, son phấn, điểm tâm, đồ ngọt, đồ của nhữ nhi linh tinh đương nhiên nàng không thể thích.
Nhưng hiện tại Minh Hoa Thường nhét cho nàng một cái bánh rất “nữ tính”, tinh tế đẹp đẽ, cánh hoa xinh xắn, mùi hương ngọt ngào thoang thoảng giống như móc câu chui vào trong mũi nàng. Nhậm Dao tin chắc thứ nàng thích chính là đao thương kiếm kích chứ không phải loại điểm tâm này, nhưng trả lại cũng không ổn. Nàng tự nhủ chỉ là vì đạo lý đối nhân xử thế mà thôi, miễn cưỡng cho cái bánh hoa mai vào trong miệng.
Thật sự rất ngon, khó mua cũng không có gì lạ.