Song Bích

Chương 8.1: Biến cố

Ngụy Vương nhìn thấy Lâm Tri Vương và Ba Lăng Vương, ngoài cười nhưng trong không cười, hỏi: “Vừa rồi ta còn tìm hai vị quận vương nữa đấy, hai vị hiếm khi được rời cung, tại sao không đến yến tiệc mà lại tới đây?”

Đây là cháu trai mà nữ đế tín nhiệm nhất, hắn rất nhiều lần ở trước mặt nữ đế nói hoàng trữ có dị tâm, muốn phế Chu phục Đường, nếu không phải Địch lão cầm đầu các lão thần dốc hết sức đảm bảo, hoàng trữ lẫn mấy đứa con trai của hoàng trữ chỉ sợ đều đã bỏ mạng.

Hoàng trữ suốt ngày nơm nớp lo sợ, ăn bữa nay lo bữa mai, Ba Lăng Vương nhìn thấy Ngụy Vương theo bản năng cảm thấy sợ hãi. Trái lại Lâm Tri Vương lại rất trấn định, nói có sách mách có chứng: “Ta và tứ đệ phụng mệnh Hoàng tổ mẫu rời cung, không dám sơ sẩy hiếu đạo. Thái Bình cô cô và a phụ thủ túc tình thâm, chúng ta tới hiếu thuận với cô cô, không dám qua loa.”

Lời này của Lâm Tri Vương tuy có vẻ hèn mọn, nhưng từng câu đều chứa đinh mềm. Đầu tiên là hắn nhắc tới nữ đế, cảnh cáo Ngụy Vương đừng có hành động thiếu suy nghĩ, sau đó lại đưa Thái Bình công chúa ra, ám chỉ hoàng trữ và Thái Bình công chúa là huyết mạch chí thân với nữ đế, khác với cháu trai như Ngụy Vương.

Ngụy Vương nhìn chằm chằm Lâm Tri Vương, ánh mắt âm trầm. Định Vương nhìn trái nhìn phải, đột nhiên đặt chú ý trên người Minh Hoa Chương, Minh Hoa Thường, hỏi: “Đây là ai?”

Minh Hoa Thường đang lo lắng đề phòng nghe Lý gia, Võ gia đối đầu, đột nhiên mũi nhọn chĩa về phía nàng, nàng liền ngây ngẩn cả người. Cũng may Minh Hoa Chương luôn che ở trước người nàng, tấm lưng thiếu niên thẳng tắp che chắn nàng khỏi những ánh mắt dò xét không rõ ý tứ, chắp tay nói: “Tại hạ là Minh Hoa Chương phủ Trấn Quốc Công, đây là xá muội.”

Nghe thấy phủ Trấn Quốc Công, Định Vương hơi có ấn tượng, tò mò hỏi: “Chẳng lẽ các ngươi chính là cặp song sinh long phượng?”

Minh Hoa Chương khẽ gật đầu: “Đúng vậy.”

Định Vương thời trẻ nổi danh là mỹ nam, hiện giờ ở tuổi trung niên dung mạo, dáng người vẫn bảo dưỡng rất khá, trái lại càng tăng thêm một phần nho nhã thong dong mà thiếu niên không có.

Ánh mắt hắn quét qua người Minh Hoa Chương, hắn đã lâu không tham gia yến hội, cũng không biết từ khi nào Lạc Dương xuất hiện một thiếu niên lang tuấn mỹ như vậy.

Kỳ thật người Võ gia bất kể nam nữ đều có diện mạo đẹp, nữ đế ngày trẻ được còn được chính sử đề nét bút “Mỹ tư dung”. Nhưng vị thiếu niên này không giống thế, vẻ đẹp của hắn là một loại thanh quý cao lãnh, trời sinh bễ nghễ, hoàn toàn bất đồng với bề ngoài mềm mại quyến rũ của Võ gia, phảng phất sinh ra chính là để người cung phụng.

Khí chất như vậy làm hắn nhớ tới một cố nhân —— Trượng phu đầu tiên của Thái Bình công chúa, phò mã đã chết, Tiết Thiệu.

Định Vương chú ý tới thiếu niên vẫn luôn như có như không che chắn nữ tử ở phía sau, hắn nhẹ nhàng cười nói: “Song sinh long phượng rất tốt, công chúa thích nhất dấu hiệu cát lợi này, các ngươi đã gặp công chúa rồi sao?”

“Hồi Định Vương, thần đã vấn an công chúa rồi.”

Thái Bình công chúa nghe thấy Ngụy Vương xung đột với Lâm Tri Vương, Ba Lăng Vương thì từ trong điện đi ra. Trên cánh tay bà kéo dải lụa choàng đỏ thẫm, dường như không thấy được bầu không khí không thích hợp, cười nói: “Ngụy Vương, phò mã, hai người đã tới sao lại không vào? Bên ngoài nổi gió, không chừng tối nay còn đổ tuyết, rất lạnh. Mau vào đi, vừa lúc có thể cùng ta chơi song lục.”