Song Bích

Chương 7.4: Thái Bình

Thái Bình công chúa ở tuổi trung niên càng có vẻ ung dung cao quý. Bà búi tóc cao, bên trên cài trâm lụa mẫu đơn màu đỏ rực, làn da trắng mịn, chỗ nào cũng biểu lộ được sống trong nhung lụa.

Thái Bình công chúa đảo mắt qua thiếu niên, thiếu nữ ăn mặc giống nhau trong điện, dừng một chút, hỏi: “Bổn cung nghe nói phủ Trấn Quốc Công sinh hạ một đôi song sinh long phượng, chẳng lẽ là các ngươi?”

Minh Hoa Chương rũ lông mi xuống, bả vai thẳng tắp, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Đúng là thần và xá muội.”

Sinh đôi long phượng là điềm lành, thời điểm này một đôi thiếu niên, thiếu nữ đẹp đẽ ăn mặc giống nhau đứng ở trước mặt, thật sự vui vẻ. Thái Bình công chúa dần dần nở nụ cười, nói: “Huynh trưởng thì vẫn thường thấy, muội muội bổn cung mới gặp lần đầu. Đến gần chút cho bổn cung nhìn kỹ.”

Minh Hoa Thường theo bản năng nhìn về phía Minh Hoa Chương, Minh Hoa Chương gật đầu rất khẽ với nàng, Minh Hoa Thường lúc này mới lo lắng dè dặt đi lên bậc thang. Trong lòng nàng rất khẩn trương, nhưng lúc tới nơi vẫn trưng ra gương mặt tươi cười: “Thần nữ thỉnh an công chúa điện hạ, chúc điện hạ thượng nguyên an khang.”

Minh Hoa Thường có vẻ ngoài ngọt ngào, lúc nàng cong mắt cười lên, gần như làm người nhìn thấy tan chảy. Thái Bình công chúa nắm lấy tay Minh Hoa Thường, ngó trái ngó phải, càng nhìn càng hiếm lạ: “Sinh đôi là điềm lành, ăn mặc cũng đẹp mắt như thế. Trấn Quốc Công thật đúng là có phúc khí, có được một đôi nhi nữ như vậy.”

Lâm Tri Vương nghe thế liền nói: “Phúc khí của Trấn Quốc Công sao có thể so được với cô cô? Cô cô thân phận tôn quý, nhi nữ đủ cả, gia trạch hòa thuận, mới là người có phúc khí nhất trên đời này.”

Minh Hoa Thường thầm nghĩ cái này cũng phải thi đua sao? Nàng cười đến mặt cũng hơi căng ra, hùa theo nói: “Đúng vậy, thần nữ hôm nay nhìn thấy công chúa điện hạ mới biết trên đời còn có người đã tôn quý, lại mỹ lệ, còn tài hoa hơn người như thế, mọi thứ đều thập toàn thập mỹ.”

Thái Bình công chúa đã quen nghe nịnh hót, nhưng lời dễ nghe không ai ngại nhiều, nụ cười trên mặt càng sâu, nói: “Các ngươi nha, lúc nào cũng nịnh ta vui vẻ. Trước kia chỉ mới nghe nói, hôm nay cuối cùng cũng thấy cả đôi song sinh, bổn cung cũng không chuẩn bị thứ gì, đôi vòng tay vàng này được Vĩnh Ninh Tự làm phước, hôm nay tặng cho ngươi xem như quà gặp mặt đi.”

Minh Hoa Thường sửng sốt, vội vàng chối từ: “Cái này quá quý trọng, thần nữ thẹn không dám nhận.”

Nhưng Thái Bình công chúa đã tháo vòng tay từ cổ tay nõn nà ra, đeo vào cổ tay Minh Hoa Thường: “Bổn cung thích ai thì thưởng người đó, làm gì có cái gì thích hợp hay không thích hợp? Ngươi đeo vừa thì nhận là được.”

Thái Bình công chúa tươi cười, nói chuyện hòa khí, nhưng đó là hòa khí thuộc về công chúa được sủng ái nhất, ai dám cự tuyệt? Minh Hoa Thường chỉ có thể nhận lấy, đoan chính hành lễ: “Thần nữ tạ công chúa cất nhắc.”

Sau khi Minh Hoa Thường đứng lên, Thái Bình công chúa đang muốn hỏi chuyện thì có một thị nữ mặc y phục xanh lam tay áo dài nửa cánh tay bước nhanh từ ngoài điện vào, ghé sát vào Thái Bình công chúa nói: “Điện hạ, Định Vương và Ngụy Vương tới.”

Minh Hoa Thường tận mắt nhìn thấy ý cười trong mắt Thái Bình công chúa trong nháy mắt ngưng đọng lại, sau đó lại cười như gió xuân, nói: “Tam lang, Tứ lang, các ngươi ra ngoài trước đi, bổn cung ngày khác lại nói chuyện cùng các ngươi.”

Lâm Tri Vương, Ba Lăng Vương ngồi ở bên cạnh đứng dậy: “Cô cô vạn an, chất nhi cáo lui.”

Làm sao đến ánh mắt này Minh Hoa Thường cũng không hiểu, nàng lui xuống dưới đài, cùng Minh Hoa Chương ra ngoài. Bọn họ đi phía sau hai vị quận vương, lúc ra ngoài, trùng hợp chạm mặt cùng một nhóm người.

Nam tử cầm đầu hiên ngang oai vệ, nam tử bên cạnh hắn không hùng hổ doạ người như vậy, nhưng ngoại hình và phong thái cực kỳ xuất chúng. Ba nhóm người đều đi đến cửa, sắc mặt Lâm Tri Vương cùng Ba Lăng Vương rõ ràng trầm xuống, giơ tay hành lễ: “Tham kiến Ngụy Vương, Định Vương.”

Minh Hoa Thường và Minh Hoa Chương cũng cùng hành lễ. Minh Hoa Chương tư thái thong dong, âm sắc như ngọc, giống như khi thỉnh an Thái Bình công chúa, nhìn qua rộng lượng hơn Lâm Tri Vương với Ba Lăng Vương nhiều. Minh Hoa Thường ỷ vào việc có huynh trưởng che chắn, lặng lẽ quan sát người ở phía trước.

Hóa ra, đây là cháu trai của nữ đế Ngụy Vương Võ Thừa Tự, cùng phò mã của Thái Bình công chúa Định Vương Võ Du Ký.

Ngụy Vương là người đứng đầu Võ gia, là người được ủng hộ nhất ở trong triều trong việc lập Thái Tử. Hắn vẫn luôn trù tính phế truất hoàng trữ, thuyết phục nữ đế lập mình làm Thái Tử. Hiện giờ Ngụy Vương cùng con trai của hoàng trữ đυ.ng độ nhau, tình cảnh này một từ vi diệu sao đủ để khái quát.

*

1/ Giống trò backgammon. Đổ xúc xắc rồi di chuyển quân cờ.

2/ Thay phiên bắn cờ của nhau bằng mũi tên. Có nguồn gốc từ thời Hán, số lượng cờ thay đổi từng triều đại.

3/ Búi tóc nguyên bảo