Minh Hoa Thường nghe hai tiếng “Bảo Bảo” câu chữ rõ ràng, vang dội, có lực kia cả người đều không khỏe. Nàng kinh ngạc mà nhìn về phía Minh Hoa Chương và Tạ Tế Xuyên. Tạ Tế Xuyên cười cười, chỉ về con linh miêu đang nhe răng trợn mắt ở phía trước.
Con linh miêu này dài bốn thước, khi chồm lên thì cao bằng người, bốn móng vuốt của nó rất sắc bén, cào một cái có thể xé rách Minh Hoa Thường. Một thứ đầy sát khí hung tàn, nhanh nhẹn như thế rốt cuộc có chỗ nào giống bảo bảo?
Minh Hoa Chương thấp giọng giải thích với Minh Hoa Thường: “Giang Lăng này…… đọc sách không nhiều. Sau khi hắn có được con linh miêu kia và con báo thì vô cùng sủng ái, một con đặt tên Bảo Bảo, một con đặt tên Bối Bối.”
Khóe môi Minh Hoa Thường giật giật, đột nhiên thấu hiểu cảm nhận của Minh Hoa Chương khi nghe thấy tên nha hoàn của nàng.
Trình độ đặt tên của Giang Lăng cũng chỉ có Chiêu Tài, Tiến Bảo của nàng có thể đọ được.
Giang Lăng nghe hạ nhân báo tin thì vội vã chạy ra ngoài, quả thực nhìn thấy có người đang hãm hại Bảo Bảo của hắn. Giang Lăng tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, phẫn nộ quát: “Ngươi là người phương nào, dám ra tay với ái sủng* của bổn thế tử? Còn không mau dừng tay lại!”
* Cục cưng
Thường ngày mọi việc của Giang Lăng đều thuận lợi, chỉ cần hắn báo ra danh hào, người phía đối diện hoặc là lập tức cúi đầu lấy lòng, hoặc vội vàng rút lui, ngự sử có cốt khí nhất cũng chỉ giận mà không dám nói gì. Dù sao Giang Lăng chính là con trai độc nhất của Giang An Hầu, đắc tội Giang An Hầu chính là đắc tội Thái Bình công chúa. Thái Bình công chúa không cao hứng, tùy tiện nói gì đó trước mặt nữ đế thì cả nhà bọn họ cứ chờ xui xẻo đi.
Nhưng hôm nay thủ đoạn của Giang Lăng lại không có hiệu quả, sau khi hắn báo gia thế đối phương không những không dừng tay, ngược lại vung thương còn dày đặc hơn. Giang Lăng cho rằng cái đồ quê mùa này không nhận ra hắn, bèn hô lại rõ ràng thêm một lần: “Thế tử Giang An Hầu Giang Lăng là ta, ngươi còn không nhanh quỳ xuống xin tha?”
Đời này Nhậm Dao phiền chán nhất là những kẻ ăn chơi trác táng, đặc biệt là kẻ thất học, bất tài như Giang Lăng, một phế vật chỉ bởi vì là nam tử là có thể có được mọi thứ. Nàng dừng thương, để hồng anh thương ở sau lưng, cười lạnh nói: “Hóa ra con nghiệt súc này là của ngươi, vậy bổn tiểu thư càng muốn thay trời trừ hại!”
Nàng vừa nói liền vung cánh tay lên, giơ cao hồng anh thương, nhìn qua đã biết lực không hề nhẹ. Linh miêu nhận thấy nguy hiểm liền nhanh chân chạy về phía Giang Lăng. Nhưng làm sao Nhậm Dao có thể để nó chạy mất, nàng hét một tiếng, dùng hết sức phóng thật mạnh hồng anh thương về phía con linh miêu.
Vừa rồi Giang Lăng chỉ nhìn thấy có người dùng thương kêu vùn vụt ở trong gió, hắn theo bản năng cho rằng đây là một nam nhân, hiện tại mới thấy rõ vậy mà là một nữ tử! Giang Lăng trợn trừng mắt, khϊếp sợ nhìn nữ tử kia dùng sức lực hoàn toàn không giống nữ nhân phóng cây thương về phía linh miêu của mình.
Hành động của Nhậm Dao quá nhanh, thế như chẻ tre, người của phủ Giang An Hầu căn bản không kịp ngăn cản. Giang Lăng trơ mắt nhìn mũi thương tới gần Bảo Bảo thân yêu của hắn, miệng há to trong vô thức.
Trong lúc Giang Lăng tuyệt vọng, một đạo kim quang xẹt qua, ngay sau đó là một tiếng vang leng keng, mũi thương trật đi mấy tấc, sượt qua lông linh miêu đâm thật sâu vào trong tuyết.