Song Bích

Chương 5.4: Yến hội

Vị nữ tử kia dùng một cây thương hô mưa gọi gió, khuấy động sương tuyết. Minh Hoa Chương thu đao lại, hắn vừa quay đầu liền thấy Minh Hoa Thường dựa sát vào sau lưng Tạ Tế Xuyên, bất động thanh sắc nhíu mày, nắm cổ tay của nàng kéo về phía mình, nói: “Được rồi, không có việc gì nữa, đi cất hành lý đi.”

Minh Hoa Thường không biết có phải vì mình ít ra ngoài nên thiếu hiểu biết hay không, nàng tò mò nhìn nữ tử đánh nhau với linh miêu, hỏi: “Đây là ai? Con linh miêu này trông hung dữ như vậy, chúng ta không cần giúp nàng ấy sao?”

Tạ Tế Xuyên lắc đầu cười nói: “Không cần. Muội muội ít ra ngoài nên có lẽ không biết vị nương tử này. Nàng ấy cũng rất có tiếng tăm, thiên kim của Bình Nam Hầu —— tiểu thư Nhậm Dao. Con linh miêu này không phải là đối thủ của nàng ấy, trái lại ta thấy chủ nhân của con linh miêu mới là người phải lo lắng.”

Minh Hoa Thường làm cá muối lâu rồi, không nhận diện được mặt nhưng nói tên thì nàng vẫn biết. Nàng lại thò người ra nhìn, hóa ra đây là Nhậm Dao đại danh đỉnh đỉnh, con gái duy nhất của Bình Nam Hầu, người kế thừa Nhậm gia thương.

Nhậm Dao ở kinh thành cũng rất nổi danh, nhưng nàng không giống Minh Hoa Chương, Tạ Tế Xuyên, thanh danh của nàng cũng không tốt như vậy.

Tất cả con trai của Bình Nam Hầu đều chết trên chiến trường, mọi người đều nói Nhậm gia sẽ tuyệt hậu, thật tiếc cho Nhậm gia thương. Nhậm Dao là đứa con duy nhất còn lại của Bình Nam Hầu, nàng không cam lòng yếu thế, từ nhỏ khổ luyện thương pháp, thề sẽ phát huy tuyệt học của Nhậm gia, kế nghiệp phụ thân, huynh trưởng ra chiến trường tắm máu gϊếŧ địch.

Một nữ tử như vậy ở trong giới chuộng xã giao đương nhiên không được hoan nghênh. Minh Hoa Thường chỉ ra ngoài vài lần ít ỏi cũng có thể nghe được các quý nữ tụ tập âm dương quái khí nói về Nhậm Dao, còn đùa giỡn gọi Nhậm Dao là “Nữ hầu gia”.

Cho dù Nhậm Dao quả thật là huyết mạch duy nhất của Bình Nam Hầu, nhưng nữ tử cũng không thể kế thừa tước vị, lời này không thể nghi ngờ là châm chọc gia tộc Nhậm Dao chết sạch nam lang, không cha không huynh.

Khi Minh Hoa Thường nghe được điều này liền cảm thấy một nữ tử có chí khí kế thừa y bát của phụ huynh2 là chuyện tốt, vì sao lại cười nhạo nàng ấy? Nàng không trả lời những khuê tú đó, hôm nay nhìn thấy Nhậm Dao, nàng phát hiện thương của Nhậm Dao đúng là rất tốt, hoàn toàn không thua nam tử.

Minh Hoa Thường là một con cá muối, nhưng rất sùng bái những người có hoài bão còn có thể biến nó thành hiện thực, tỷ như huynh trưởng của nàng Minh Hoa Chương, tỷ như Nhậm Dao. Minh Hoa Thường lưu luyến mỗi bước đi, nhịn không được kéo tay áo Minh Hoa Chương: “Thương pháp của Nhậm nương tử thật tốt, chúng ta có nên ở lại chào hỏi một câu hay không?”

“Muội là viên ngọc quý của phủ Trấn Quốc Công, muội muốn kết giao với ai cũng được.” Minh Hoa Chương thật sự dừng bước, hắn gọi người hầu dẫn đường trốn ở sau cây đang run bần bật: “Tới nơi đặt chân của phủ Giang An Hầu truyền lời, nói con linh miêu mà thế tử bọn họ nuôi chạy ra ngoài, nếu tới trễ thì chỉ có thể nhặt xác.”

Minh Hoa Thường lại nghe được một cái tên quen thuộc: “Thế tử Giang An Hầu? Nhị huynh, sao huynh biết đây là sủng vật của Giang thế tử?”

Phía sau khẽ cười một tiếng, Tạ Tế Xuyên chắp tay áo lại, cười nói: “Nhị muội muội, xem ra muội thật sự không thích ra ngoài. Tây Vực hiến tặng cho Nữ hoàng một đám linh miêu, báo đốm, Nữ hoàng ban cho Thái Bình công chúa. Giang An Hầu yêu con như mạng, cố ý đến xin Thái Bình công chúa một ân điển, cho thế tử một con linh miêu và một con báo. Giang Lăng đi đâu cũng mang theo hai bảo bối này, ai mà không biết sủng vật của thế tử Giang An Hầu?”

Thế tử Giang An Hầu, Giang Lăng cũng là một tên ăn chơi trác táng có tiếng. Minh Hoa Thường chậm rãi à một tiếng, tuy nàng không để ý đến chuyện bên ngoài, nhưng tốt xấu cũng biết Giang An Hầu là phụ tá đắc lực của Thái Bình công chúa. Giang Lăng là con trai duy nhất của Giang An Hầu, mức độ cưng chiều đại khái cũng tương đương Trấn Quốc Công đối với Minh Hoa Thường.

Nếu là hắn, khó trách có thể đem loại động vật nguy hiểm này vào yến hội.

Minh Hoa Thường âm thầm tặc lưỡi, một Nhậm Dao, một Giang Lăng, đều là người cứng đầu. Hai người họ đối nghịch, chỉ sợ không có kết cục tốt đẹp.

Nàng mới nghĩ tới đây, phía sau liền truyền đến một tiếng tức giận: “Bảo Bảo, là ai đánh ngươi thành như vậy!”

*

1/ Trống bỏi

2/ Y bát của phụ huynh: cơm áo của cha anh, ý nói kế nghiệp gia đình.