Tháng giêng trời lạnh giá, trong viện không có một chút xanh tươi, chỉ có một thân cây trụi lủi đứng ở trước cửa sổ. Tuy rằng khác xa một trời một vực với hình ảnh trong mơ, nhưng Minh Hoa Thường đã từ trên thân cây nhận ra dấu vết quen thuộc.
Không sai, chính là nơi này. Nàng nhớ rõ trong mơ khi mình lắc cây hoa quế thơm ngào ngạt từng nhìn thấy một vết sẹo lớn trên thân cây. Kích thước và vị trí giống hệt trong giấc mơ. Còn có bài trí trong sân, kiến trúc phòng ở……
Bả vai Minh Hoa Thường rũ xuống. Nàng biết nàng không gặp may mắn. Mấy năm nay nàng được Trấn Quốc Công nâng niu trong lòng bàn tay, chưa bao giờ đặt chân đến tiểu viện nào hẻo lánh như vậy. Nếu giấc mơ do nàng bịa lung tung mà ra, vậy sao nàng có thể biết được cả vết sẹo trên cây hoa quế trong viện này, ngay cả phòng ốc cũng mơ thấy rõ ràng như vậy?
Giấc mơ kia không phải là mộng tưởng mà là sự thật. Hoặc là nói, đó là một giấc mơ tiên tri.
Chiêu Tài ở phía sau còn đang lải nhải muốn gọi người tới quét tuyết, Minh Hoa Thường thở dài một hơi, nhẹ giọng nói: “Không cần.”
Chiêu Tài không nghe rõ, kề sát lại hỏi: “Sao cơ?”
“Không cần gọi người tới, quá hưng sư động chúng(3).” Minh Hoa Thường xoay người, xách áo choàng, lảo đảo đi về phía Diên Thọ Đường: “Đã muộn rồi, nhanh đến thỉnh an tổ mẫu thôi.”
Chiêu Tài vội vàng đỡ Minh Hoa Thường, kéo kín áo choàng lông thú của nàng: “Nương tử không cần phải gấp gáp, người là nữ nhi duy nhất của Quốc công gia, hòn ngọc quý trên tay của Minh gia, thỉnh an sớm chút hay muộn chút cũng có sao đâu? Người chậm một chút đi, đừng để nhiễm phong hàn. Người thích cây hoa quế kia, nô tỳ sẽ kêu người bứng đến trồng trong viện của chúng ta.”
“Đừng.” Minh Hoa Thường vội cắt ngang lời của Chiêu Tài, buồn bã nói: “Chiêu Tài, ngươi về sau cũng nên thu liễm chút, đừng lúc nào cũng nói những lời ỷ thế hϊếp người.”
Chiêu Tài nghe vậy thì sửng sốt: “Ỷ thế hϊếp người? Chỉ là mấy chuyện tầm thường mà thôi, sao có thể tính là ỷ thế hϊếp người?”
Minh Hoa Thường nhẹ nhàng lắc đầu, cũng không nhiều lời. Hiện tại nàng là thiên kim danh giá của phủ Trấn Quốc Công, thỉnh an muộn một chút, nói chuyện ương ngạnh một chút cũng không ai để bụng. Nhưng một khi thân phận của nàng bị vạch trần là giả, vậy những chuyện tầm thường kia liền sẽ biến thành bùa đoạt mệnh.
Minh Hoa Thường cho đến giờ vẫn không biết là mình chết như thế nào, khi nào, ở đâu, thông qua cái gì, sau lưng là người nào, hoàn toàn không có manh mối. Rốt cuộc nàng đã đắc tội vị thần nào dẫn tới đối phương muốn gϊếŧ nàng thật nhanh đây?
À đúng rồi, nàng nhớ rõ trong mơ Tô Vũ Tễ trở về năm mười bảy tuổi. Nàng cùng tuổi với Tô Vũ Tễ, năm nay mười sáu. Nói cách khác, nhiều nhất là còn một năm, nàng sẽ đi đời nhà ma.
Minh Hoa Thường đau lòng mà vân vê mặt mình. Nàng chẳng qua là một phế vật tầm thường ăn no chờ chết, suốt mười sáu năm có thể nằm liền nằm, cũng không tranh giành với ai. Người duy nhất mà nàng đắc tội chính là sư phụ dạy nàng cầm, kỳ, thi, họa, may vá nữ hồng. Có thù hận gì không thể thương lượng một chút sao, gϊếŧ nàng làm gì?
Minh Hoa Thường đau lòng đi vào Diên Thọ Đường với vẻ mặt uể oải. Nha hoàn trên lầu nhìn thấy Minh Hoa Thường tới, vội vàng ra nghênh đón, thân thiện giúp nàng vén rèm: “Nhị nương tử, cuối cùng người đã tới, lão phu nhân đã nhắc người mấy lần đấy. Ôi, sao tay nương tử lại lạnh đỏ bừng như thế, mời người vào trong.”
Trong phòng, Minh Dư ngồi quỳ ở cạnh giường giúp lão phu nhân đấm chân, Minh Chước rúc vào trong lòng tam phu nhân làm nũng, nhìn thấy Minh Hoa Thường tới, nàng ta hừ lạnh một tiếng, miễn cưỡng đứng dậy.Minh Hoa Thường cởϊ áσ choàng dính tuyết xuống, đứng một chỗ lần lượt hành lễ với từng người trong phòng: “Con đến muộn, thỉnh an tổ mẫu, nhị thẩm, tam thẩm. Chào đại tỷ, tam muội.”
Trấn Quốc Công lão phu nhân nhìn lướt qua Minh Hoa Thường rồi thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt nói: “Ngồi đi. Người dưới hầu nhạ như thế nào mà để tay Nhị nương lạnh đến đỏ lên như thế?”
Tuy Minh Hoa Thường là con gái duy nhất của Trấn Quốc Công, nhưng bởi vì hiện giờ Minh gia vẫn chưa phân gia nên khi nàng xếp chung với tỷ muội nhị phòng, tam phòng thì xếp ở hàng thứ hai.
Chiêu Tài lập tức quỳ xuống thỉnh tội, Minh Hoa Thường nói: “Hồi bẩm tổ mẫu, không trách các nàng được, là trên đường con nhìn thấy tuyết, ham chơi nên ở lại một lúc. Đều do tôn nữ bướng bỉnh, không liên quan tới các nàng.”
Đây là con gái duy nhất của trưởng tử, vừa sinh ra đã không có mẫu thân, Minh lão phu nhân cũng không nỡ răn dạy, liền nói: “Nếu con đã cầu tình vậy thì quên đi. Bão Cầm, lấy lò sưởi tay tới cho Nhị nương tử làm ấm tay.”
Bão Cầm thi lễ, từ tốn lui ra, rất nhanh đã trở lại với một cái lò sưởi tay hình quả nho mạ vàng có hoa văn chim muông, nhu mì quỳ gối bên cạnh Minh Hoa Thường: “Nhị nương tử, xin đưa tay ra.”
Minh Hoa Thường nhìn đại nha hoàn đắc lực nhất bên người tổ mẫu, lại nghĩ tới tên của bốn nha hoàn của mình, Chiêu Tài, Tiến Bảo, Cát Tường, Như Ý, thầm thở dài than thở bản thân thiếu học thức.
Minh Hoa Thường duỗi tay ra, Bão Cầm cầm lò sưởi tay, nhẹ nhàng xoa bóp ngón tay vì rét lạnh mà có chút cứng của Minh Hoa Thường. Thật ra Minh Hoa Thường rất muốn nói đừng phiền phức như vậy, trực tiếp rót cho nàng một chén trà nóng không phải được rồi sao. Nhưng ở trước mặt tổ mẫu, nàng không dám lỗ mãng như vậy, đành im lặng chịu đựng sự phục vụ tao nhã tỉ mỉ của nha hoàn.
Trước khi Minh Hoa Thường đi vào mọi người trong phòng đang trò chuyện. Lúc này mọi người đã ngồi ổn định lại, phu nhân nhị phòng Triệu thị vội vàng quay lại đề tài trước đó: “Mẫu thân, nghe nói hai ngày nữa Thái Bình công chúa sẽ mở yến hội ở Phi Hồng Viên, vương tôn công tử đều sẽ tham dự. Nhà của chúng ta có ba nữ nhi chưa gả. Mẫu thân, người xem Phi Hồng Yến này……”
Nhị phu nhân Triệu thị nói xong, không chỉ có đích nữ nhị phòng Minh Dư dừng động tác lại, mẹ con tam phòng kia cũng ngẩng đầu nhìn về phía Minh lão phu nhân, tất cả đều im lặng chờ đợi.