Dường như người nào cũng có động cơ, nhưng động cơ của ai cũng không tuyệt đối. Nhị phòng, tam phòng sớm hay muộn cũng sẽ phân phủ, cái mà Tô ma ma đổi chính là huyết mạch của Trấn Quốc Công chứ không phải của bọn họ, bọn họ hà tất phải duỗi tay dài như vậy? Nói trắng ra, cho dù là vì gia sản tước vị, nhị phòng, tam phòng cũng nên hạ độc Minh Hoa Chương, hạ độc Minh Hoa Thường có ích lợi gì?
Thiên kim thật Tô Vũ Tễ hùng hổ trở về, nghiền nát lật đổ thiên kim giả Minh Hoa Thường. Minh Hoa Thường đã bị đẩy xuống vũng bùn, vào sống ở thiên viện. Nàng lại an phận không gây chuyện, không tính kế, Tô Vũ Tễ có lý do gì phải đuổi cùng gϊếŧ tận nàng đây?
Về phần Minh Hoa Chương thì càng không cần thiết. Nếu hắn thật sự muốn Minh Hoa Thường chết, lúc trước không ngăn cản Trấn Quốc Công là đủ rồi, trực tiếp để nàng về Tô gia, ở trên đường hoặc ở Tô gia xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bảo đảm biến mất thần không biết quỷ không hay. Minh Hoa Chương hà tất phải làm điều thừa, để nàng tiếp tục ở lại Minh gia, sau đó làm ô uế mảnh đất của mình?
Còn Trấn Quốc Công ư? Minh Hoa Thường cố gắng suy nghĩ, không cách nào tưởng tượng được phụ thân luôn đáp ứng và làm theo mọi yêu cầu của nàng sẽ nhẫn tâm như vậy.
Tình cảm cha con nhiều năm như vậy, chỉ bởi vì nàng bị trưởng bối đổi, lừa Minh gia mà Trấn Quốc Công lại hận không thể không gϊếŧ chết nàng? Chẳng lẽ tình cảm cha con và sự dung túng mấy năm nay đều là giả sao?
Minh Hoa Thường nghĩ đến đau đầu, nàng không thích cảm giác này chút nào, nghi ngờ từng người bên cạnh liệu có phải muốn gϊếŧ nàng hay không.
Nàng không phải chưa từng hoài nghi giấc mơ này là giả, nhưng mọi thứ quá chi tiết. Trong giấc mơ, từng động tác nhỏ khi Trấn Quốc Công nói chuyện, hành vi cử chỉ của những người bên cạnh nàng đều giống y như đúc ngoài đời thực! Thậm chí cho tới bây giờ, Minh Hoa Thường vẫn nhớ rõ dung mạo của thiên kim thật Tô Vũ Tễ.
Trong giấc mơ có thể xuất hiện một gương mặt mà nàng không hề quen biết sao? Minh Hoa Thường không biết. Nàng liếc mắt ngó sang một lối ngoặt ở bên cạnh, hơi khựng lại rồi đột ngột chuyển hướng.
Chiêu Tài còn ở phía trước đếm kỹ các lang quân thích hợp để thành thân, một hồi mới phát hiện phía sau không có người. Nàng sửng sốt giật mình, quay đầu lại nhìn thấy Minh Hoa Thường thở hổn hển đi về một hướng khác, vội vàng đuổi theo: “Nương tử, Diên Thọ Đường ở bên này mà, người đang đi đâu vậy?”
Minh Hoa Thường không cách nào quên được đau đớn khi chết ở trong mơ, cũng không muốn nghi ngờ người thân sớm chiều ở chung. Nàng phải đi xác định, xem xem giấc mơ đêm qua là thật hay giả.
Nàng nhớ rất rõ, sau khi thân phận của nàng bị vạch trần thì phải dọn đến thiên viện ở. Trong viện có một cây hoa quế cao lớn, tỏa hương thơm ngào ngạt. Trước khi đi ngủ, nàng còn đặc biệt nhặt những cánh hoa quế rơi xuống, dự định ngay hôm sau sẽ làm bánh hoa quế.
Sau đó, nàng không còn tỉnh lại nữa. Khi nàng chết, hương hoa quế nhàn nhạt vẫn còn thoang thoảng quanh mũi nàng.
Minh Hoa Thường rốt cuộc chịu không nổi nghi vấn này nữa, nàng muốn đến cái thiên viện trong mơ kia, nhìn xem rốt cuộc có cây hoa quế hay không.
Nơi này hẻo lánh vắng lặng, ít người qua lại, tuyết đọng trên đường cũng không ai dọn dẹp. Minh Hoa Thường giẫm lên, tuyết ngập gần tới bắp chân. Nàng không trì hoãn, vẫn sải bước nhanh về phía thiên viện trong trí nhớ.
Chiêu Tài đuổi theo ở phía sau, chật vật đuổi kịp bước chân của nàng: “Nương tử, người đang định làm gì?”
Minh Hoa Thường không nói lời nào, phía trước chính là thiên viện nàng bị đày đến ở trong mơ. Nàng không cho mình cơ hội do dự, đẩy mạnh cửa viện ra.
Bên trong đọng tuyết nên muốn mở cửa cũng không dễ gì. Minh Hoa Thường dùng hết sức bình sinh mới đẩy ra được một khe hở. Chiêu Tài ở phía sau lo lắng nhìn, vội vàng tiến lên giúp nàng đẩy cửa: “Nương tử, sao người lại muốn đến nơi như thế này? Nếu người thích, nô tỳ liền gọi vài gã sai vặt tới đây dọn tuyết. Người cẩn thận kẻo ngã.”
Minh Hoa Thường không rảnh để ý tới những lời lải nhải của Chiêu Tài. Nàng nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mặt, mất đi khả năng nói chuyện.