Sau Khi Bị Cắm Sừng, Tôi Tìm Một Bá Tổng

Chương 12

Khi đến khách sạn, đã là tám giờ, trời đã tối rồi.

Nhất thời xúc động đón xe tới nơi này, Cố Sanh vẫn còn ở dưới lầu bồi hồi thật lâu mới đi lên. Cô biết chính mình làm như vậy là không lý trí, Chỉ một việc cỏn con mà đυ.ng vào nam nhân không dễ chọc này, khả năng cuối cùng có thể tự làm tổn thương bản thân.

Nhưng cô vẫn đến đây.

Tầng trên đỉnh của khách sạn Hilton tổng cộng có hai gian phòng xép, vì khách hàng yêu cầu cần có sự riêng tư, đỉnh tầng bị phân cách thành hai khu vực không quấy rầy lẫn nhau. Hai khu vực được trang bị hai thang máy khác nhau, đối với khu vực riêng tư thì người lạ không vào được thang máy. Chu Lê An lâu nay bao một bên phòng xép. Anh thích an tĩnh, bình thường mà nói, nhân viên phục vụ khách hàng vô phục vụ sẽ không lên lầu.

Cố Sanh từ thang máy đi ra, vừa nhấc đầu, thấy có một nữ nhân mặc váy đỏ đứng đó.

Nữ nhân kia nghe được động tĩnh của thang máy liền xoay người, trên mặt nháy mắt tươi cười. Rồi sau đó hẳn là phát hiện người đi lên đây không phải người mà cô ta muốn tìm, vẻ mặt bình tĩnh lại. Cô ta cau mày, rất rõ ràng nhìn kỹ Cố Sanh một vòng, biểu tình không tính là có thiện cảm.

Cố Sanh ngước mắt đối diện với cô ta, cô ta kéo túi xách trên khuỷu tay lên vai. Cái gì cũng không nói, liền lướt qua Cố Sanh đi vào thang máy.

Chu Lê An không nói muốn ăn gì, Cố Sanh vẫn đóng gói cho anh một phần sủi cảo.

Cố Sanh là người phương nam, khi còn nhỏ đặc biệt thích sủi cảo. Ở đế đô có rất nhiều chỗ bán, mới tìm được một cửa hàng làm sủi cảo mang hương vị tương đối giống của người phương nam làm. Hơi ngọt, không biết Chu Lê An ăn hay không.

Phòng xép đen như mực, không bật đèn.

Cố Sanh đẩy cửa tiến vào, cho rằng trong phòng không ai.

Đang chuẩn bị bật đèn, phía sau lạch cạch một tiếng bật lửa vang lên.

Chu Lê An tách chân dài ra ngồi trên sô pha, tư thái lười nhác, ánh sáng phản chiếu lập lòe trên mặt, biểu tình sơ đạm. Bức màn không được kéo, ngoài cửa sổ ánh sáng như sa mỏng khoác nửa bên trên người anh. Một cái cánh tay của anh đặt trên tay vịn của sô pha, bàn tay tự nhiên rũ xuống, giữa ngón trỏ và ngón giữa có thêm một điếu thuốc. Màu đỏ tươi chợt lóe, anh chậm rãi hút một ngụm thuốc, bật đèn.

Cố Sanh để chân trần đứng ở cách đó không xa, ánh sáng đèn bàn vàng nhạt nhu hòa quanh khuôn mặt quạnh quẽ của anh.

“Ăn rồi sao? Mang cho anh một chút sủi cảo.”

Chu Lê An phỏng chừng là mới ngủ dậy, đáy mắt còn vương vẻ mệt mỏi. Anh nhéo nhéo sống mũi, ấn điếu thuốc vào gạt tàn thuốc: “Cảm ơn.” Tiếng nói lạnh lẽo, mang theo một hơi thở nhàn nhạt.

Cố Sanh đi qua, ngồi xuống trước mặt anh.

Chu Lê An đối với ăn uống thật sự không chú ý lắm, sủi cảo kỳ thật đã có chút lạnh. Bên trong nước canh bị sủi cảo hút gần hết, có hơi phình to, thoạt nhìn cũng không đẹp. Bất quá anh không thèm để ý, một ngụm một cái, an tĩnh mà ăn.

Cố Sanh cứ như vậy ngơ ngác nhìn anh.

Chu Lê An đầu tóc cùng đôi mắt đều đen tuyền. Với người thường, ít nhiều sẽ phiếm một chút hồng hoặc nâu, anh lại không. Làn da cũng rất trắng, không chút tỳ vết.

Đen cùng trắng tương phản ở bên nhau, làm người này thoạt nhìn khó gần, không dễ chọc.

Anh ăn rất nhanh, khi nuốt đồ ăn, hầu kết sẽ chuyển động lên xuống.

Cố Sanh nhìn đến mê mẩn, không chú ý, tay cô đã vươn ra. Chạm vào làn da ấm áp trên cổ của Chu Lê An.

Anh đang ăn cũng cứng lại, lười nhác mà ngước mắt, Chu Lê An đã bỏ hộp đóng gói xuống.

Đầu tiên anh rút hai tờ giấy, chà lau tay sạch sẽ. Lại rót nước trà trên bàn ra, rót nửa ly rồi nuốt xuống bụng. Trong quá trình, ánh mắt của anh nhìn chằm chằm vào Cố Sanh, thong thả ung dung mà súc miệng.

Cố Sanh ý thức được không khí trở nên ái muội, cái tay kia đã duỗi lại đây, không nhanh không chậm mà nắm cằm của cô.

Chu Lê An hơi hạ người, nghiêng mặt, liếʍ vệt nước trên môi, rất tự nhiên mà dán lên Cố Sanh. Một cổ ma ý từ cột sống thoáng đi lên, Cố Sanh cảm thấy trên eo có một cánh tay. Cô kinh hô một tiếng, người đã bị anh ôm lên đùi.

Những việc này một khi bắt đầu, liền không thể vãn hồi.

Chu Lê An trông lãnh đạm, kỳ thật trong xương cốt cực kỳ bá đạo. Lúc làm chuyện này, anh không cho phép Cố Sanh có một chút thất thần. Cố Sanh bị anh bức cho mất lý trí, từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc, hết khóc lại kêu, chỉ có thể cảm nhận anh.

Phỏng chừng Chu Lê An trong khoảng thời gian này rất áp lực, tối hôm qua thật sự rất mạnh, cực kỳ làm càn.

Cố Sanh cảm giác chính mình đều bị anh xoa nát, mềm nhũn.

Ngày hôm sau, hai người bị chuông điện thoại dồn dập đánh thức.

Bức màn bị kéo kín, chiếu vào mặt làm người trên giường không mở mắt ra được. Chu Lê An phỏng chừng rất tức giận vì rời giường, tiếng nói khàn khàn mất kiên nhẫn vì bị đánh thức. Hơi thở rất trầm, cất giọng, nghe được ra ngữ khí không tính quá tốt.

Cố Sanh gian nan mở mắt ra, chỉ thấy bóng dáng anh vội vàng xốc chăn xuống giường.

Rất mau, trong phòng tắm vang lên tiếng xả nước sàn sạt.

Nhìn thời gian, 8 giờ mười ba phút. Anh thay xong quần áo, lấy chìa khóa xe vội vàng ra cửa. Toàn bộ quá trình không quá năm phút, trong lúc đó anh cũng không liếc mắt lên giường một cái. Cố Sanh ngồi ở trên giường, ngơ ngẩn mà nhìn phòng yên tĩnh trở lại.

Chờ cô tắm rửa xong, thần trí thanh tỉnh trở lại, Cố Sanh mới nhớ tới tối hôm qua cô đến đây để lấy nhẫn.

Cố Sanh lâm vào mê mang ngắn ngủi.

Cầm lấy di động, tìm được Chu Lê An, khung chat giữa hai người còn dừng lại tin nhắn cuối cùng của anh “em”. Cố Sanh mơ hồ ý thức được câu chuyện có chút không thích hợp.

Hít sâu một hơi, gửi tin nhắn cho Chu Lê An, cô vội vàng xuống lầu chạy đến vũ đoàn.

Vừa đến dưới lầu, liền gặp được cô gái mặc váy đỏ ngày hôm qua. Kiểu tóc của cô gái này có chút chói mắt, một đầu đến mông đều rất nổi bật. Cho dù Cố Sanh ngày hôm qua không chú ý, cũng khó tránh khỏi sẽ gây ấn tượng mạnh với cô.

Hai người gặp thoáng qua ở cửa, nữ nhân kia chợt quay đầu lại nhìn cô.

Cố Sanh sửng sốt, nhưng xe đã tới rồi.

Cô gấp gáp lên xe rời đi.

Không biết có phải Cố Sanh ảo giác hay không, cô cảm thấy cô gái kia ở cửa nhìn cô lên xe đi xa.

Chu Lê An đã lâu không trả lời tin nhắn, phỏng chừng đang vội. Cố Sanh nhíu mày, chuyển điện thoại sang chế độ im lặng rồi đi làm nóng người. Kết quả tỷ thí ngày hôm qua đã có, hôm nay sẽ tuyên bố. Sáng sớm, các cô gái tổ A đều không yên mà tụ lại với nhau, thường nhìn phía cửa.

Diêm lão sư tới tương đối trễ, sớm nhất là Chu lão sư.

Chu lão sư đến vũ đoàn nhưng không ghé phòng luyện tập, trực tiếp đến văn phòng.

Lý Oánh Oánh nóng nảy, nhất thời không chịu nổi. Chờ đến 10 giờ còn chưa có kết quả, cô ta ném khăn lông xuống, gõ cửa văn phòng.

Mấy cô gái quen mặt cũng đi qua, tụ ở hành lang văn phòng. Một đám gục đầu xuống, tinh thần uể oải. Vẫn là tuổi trẻ, không giấu được tâm tư. Mặt dù biết chính mình biểu hiện không tốt, nhưng vẫn khát vọng kỳ tích sẽ rơi xuống trúng mình.

Cố Sanh yên lặng kéo duỗi, bắt đầu luyện tập kiến thức cơ bản.

Vương Phi Dư mới vừa nhảy xong, ngồi xếp bằng bên cạnh uống nước. Ngày hôm qua biểu hiện của Cố Sanh khiến cô bất ngờ. Vương Phi Dư vẫn luôn rất kiêu ngạo, ngoài miệng không nói, nhưng kỳ thật không đặt vũ đoàn cùng những người khác vào trong mắt. Cô ta kiêu ngạo thiên phú vũ đạo của bản thân, còn có mỗi người đều khen biểu hiện lực vũ đạo. Nhưng ngày hôm qua nhìn Cố Sanh nhảy, làm cô ta cảm nhận được sự chênh lệch.

“Cố Sanh tỷ,” cô ta nghẹn cả đêm, nhịn không được hỏi Cố Sanh, “Chị không hiếu kỳ sao?”

Cố Sanh không rên một tiếng mà tiếp tục: “Tò mò cái gì?”

“Kết quả tỷ thí.”

Cố Sanh dừng lại động tác nhìn cô ta.

“Ba năm một lần cuộc thi quốc tế mới được tổ chức. Người có thể dự thi, đều là các vũ công đỉnh cấp quốc gia. Dự thi cũng là một kiểu khẳng định tài năng của bản thân, huống chi, người đứng nhất, sẽ được thưởng đến 80 vạn Mỹ kim.”

Vương Phi Dư ngẩng cằm, làm bộ không thèm để ý, “Chị không muốn đi sao?”

Cô ta nghĩ đây là ước mơ của mọi vũ công, đương nhiên Cố Sanh cũng muốn đi.

Nhưng Cố Sanh biết tình trạng của bản thân, so với trước kia cô thụt lùi quá nhiều. Cứ như vậy mà thi đấu, ảo ảnh vũ đoàn có thể mất danh tiếng. Nếu trận thi đấu diễn ra tại vũ đoàn Ảo Ảnh, cô không thể thừa nhận ánh mắt thất vọng của Audrey lão sư.

Cố Sanh rũ mi mắt, không muốn nói nhiều.

Vương Phi Dư lại nghĩ Cố Sanh trầm mặc là muốn làm lơ. Cô ta nhấp khóe miệng, có chút bực bội: “Thiên phú của em không kém chị, chỉ thua chị ở kinh nghiệm. Về sau khi em rèn luyện đủ nhiều, vũ đạo cuốn hút hơn, có khi còn mạnh hơn cả chị.”

“Tôi sẽ không đi.” Cố Sanh không so đo những lời kɧıêυ ҡɧí©ɧ của cô ta, “Các lão sư trong vũ đoàn có khuynh hướng bồi dưỡng người mới, sẽ không chọn tôi.”

Quả nhiên, Cố Sanh bên này mới nói xong. Không bao lâu, Tần lão sư đã đi ra.

Lần này người múa giỏi nhất, mị sắc chọn ra được hai người. Người đầu tiên đương nhiên là Vương Phi Dư, người thứ hai ngoài dự đoán, là người không có biểu hiện tốt lắm khi thi. Kết quả này được công bố như mọi người dự kiến. Trước kia bị nói sẽ không được chọn Lý Oánh Oánh có bao nhiêu phẫn nộ, từ lúc biết kết quả bắt đầu khóc lóc. Lại nói hôm nay hầu như các cô gái ai cũng có mặt, đồng loạt nhìn Cố Sanh.

Cố Sanh sớm biết kết quả sẽ thế này, trong lòng hiểu rõ, nhưng lại không che giấu được một tia thất vọng.

Không muốn đi là một chuyện, không được chọn, là một chuyện khác.

Tần lão sư trực tiếp đưa ra lời giải thích. Người múa giỏi nhất vốn dĩ chính là người mới. Là vũ công chuyên nghiệp, mỗi giám khảo trong lĩnh vực vũ đạo có kiến thức rất sâu rộng. Thông thường mà nói, là vũ công, thiên phú rất quan trọng. Động tác có thể thông qua luyện tập nhiều mà quen tay quen chân. Nhưng sức cuốn hút thì không, trời sinh không có thì luyện đến đâu cũng không ra.

Động tác vũ đạo của Lý Oánh Oánh hoàn mỹ, không tỳ vết, nhưng tổng thể mà nói, chung quy không có hồn.

Khi nói những lời này, Tần lão sư nhìn Cố Sanh trong đám người thật lâu. Từ nội tâm mà nói, Tần lão sư có khuynh hướng thiên vị Cố Sanh. Nhưng Cố Sanh trước mắt đã thụt lùi quá rõ ràng. Ngày hôm qua nhảy một bài xong xong, Cố Sanh liền bắt đầu lùi bước.

Bản thân cô không muốn tham gia thi đấu, người khác ép cô cũng không có ý nghĩa.

“Được rồi, các trò luyện tập đi.” Tần lão sư cuối cùng liếc nhìn Cố Sanh một cái, cùng Chu lão sư rời đi.

Người vừa đi, Lý Oánh Oánh liền khóc lớn.

Cô ta thét chói tai mắng chửi, không rõ với biểu hiện của người được chọn, dựa vào cái gì có thể thay cô ta đi dự thi! Những người khác vây quanh an ủi cô ta. Cố Sanh không tham dự, dùng cả buổi trưa luyện kiến thức cơ bản, cô thu dọn một chút rồi đến chợ.

Chọn vật liệu xong, Cố Sanh liền tìm chuyên gia trang hoàng phòng luyện tập.

Chu Lê An đến tối mới có động tĩnh.

Anh không trả lời tin nhắn, trực tiếp gọi cho cô. Anh trời sinh tiếng nói lãnh cảm xuyên qua ống nghe, làm vành tai của người nghe tê dại vì mị lực: “Hôm nay tôi có cuộc giải phẫu quan trọng, tới 9 giờ mới có thể tan tầm. Giải phẫu xong sẽ rất đói bụng, mang cho tôi chút đồ ăn.”

Cố Sanh cắt lời của anh, đã lâu, mở miệng gọi tên của anh: “Chu Lê An.”

“Sao?”

“Nhẫn đâu?” Cố Sanh khống chế suy nghĩ không bị anh sai khiến, hỏi anh, “Anh nói ở chỗ của anh, tôi mới đi tìm anh.”

Bên kia phát ra một tiếng cười rất nhẹ.

Dừng một chút, anh mới lười biếng, nói: “Em tìm tôi, chẳng lẽ không phải vì muốn ngủ với tôi?”

Cố Sanh đỏ mặt, muốn giải thích, lại cảm thấy bản thân dối lòng.

Không khí trầm mặc.

“Nhẫn ở trong xe của tôi.” Giây lát, tiếng nói của Chu Lê An giống như không có thay đổi, nhưng Cố Sanh cảm thấy anh lạnh nhạt rất nhiều, “Em tới bệnh viện đi, chìa khóa xe ở trên bàn làm việc của tôi. Tự em đi lấy.”