Cố Sanh nhìn “Tự mình đến lấy, không phải cô không có chìa khóa phòng”, gương mặt dần nóng lên.
Nhất thời xúc động, cùng Chu Lê An giờ lại có chút dính líu. Hiện tại bình tĩnh lại, cô không thể thản nhiên đối mặt với anh. Cố Sanh trong lòng rất rõ ràng, Chu Lê An là người có lực hấp dẫn vô cùng nam tính. Dù có lực hấp dẫn, cũng không thể phủ nhận người này có độ uy hϊếp rất cao.
Nếu thân cận quá, sẽ rất dễ bị thương.
Hít sâu một hơi, không thể nóng nảy vào lúc này được. Trước mắt vẫn nên khẩn trương, cố gắng luyện tập “nở rộ” để được dự thi.
……
Vào ngày thi, Cố Sanh cố ý dậy thật sớm.
Đến vũ đoàn thật sớm, những cô gái muốn dự thi đều đã tới rồi.
Lý Oánh Oánh từ ngày thấy Cố Sanh luyện tập, liền không chú ý đến cô nhiều. Lý Oánh Oánh cũng giống như bao cô gái khác. Chỉ có Vương Phi Dư trong góc thấy cô tiến vào thì nâng đầu, chào hỏi.
Cố Sanh gật đầu với cô ấy, cũng đi một bên áp chân.
Thời gian không sai biệt lắm, lão sư tới rồi.
Mọi người mới đến sân khấu nhỏ trong hội trường.
Vũ đoàn Mị Sắc có cái sân khá lớn, mười bốn gian phòng luyện tập, còn trang bị ba hội trường biểu diễn. Vũ đoàn mỗi tháng sẽ tổ chức mười lăm đến hai mươi buổi biểu diễn, quy mô lớn nhỏ đều có, sân khấu nhỏ ở hội trường là nơi mà Mị Sắc chuyên môn tổ chức các buổi biểu diễn nhỏ.
Lão sư ngồi ở dưới khán đài, mặt khác các cô gái cũng tới quan sát.
Có tất cả bảy người tham dự tỷ thí, Cố Sanh đứng thứ ba từ dưới đếm lên. Lý Oánh Oánh cùng Vương Phi Dư đứng ở cuối cùng. Lý Oánh Oánh muốn bước ra, Vương Phi Dư không cho, hai người trừng mắt với nhau hồi lâu. Vương Phi Dư lạnh mặt đứng bên cạnh Cố Sanh.
Âm nhạc vang lên, Cố Sanh liền căng thẳng.
Thí sinh đầu tiên, là thành viên tổ A.
Cô gái này thiên phú không tồi, nhưng thành tích phát huy không ổn định. Khi trạng thái tốt, có thể cùng Lý Oánh Oánh và Vương Phi Dư không phân cao thấp. Khi trạng thái kém, thì biểu hiện còn thua cả tổ B. Lần này tham dự tỷ thí, là do Tần lão sư cũng có một chút tư tâm.
Lần xét duyệt này tương đối khẩn trương, phía dưới nhiều đôi mắt nhìn chằm chằm như vậy. Chỉ cần nhìn lướt qua có thể thấy được tay chân của cô cứng đờ.
Năm phần vũ đạo, cô nhảy xong nhưng phía dưới đều lặng ngắt như tờ.
Tần lão sư sắc mặt trở nên nghiêm túc, nói mấy câu, lạnh giọng nói: “Người tiếp theo.”
Cố Sanh nhìn sắc mặt của ba vị lão sư, cũng dần lạnh cả người. Có lẽ Vương Phi Dư nói đúng, lâu lắm không đứng trên sân khấu lớn, nội tâm của cô đã không còn thong dong. Diêm lão sư vẫn luôn đặt kỳ vọng vào cô, cô không muốn đối mặt với ánh mắt thất vọng của Diêm lão sư.
Điệu nhảy “nở rộ” này tuy khó nhưng được đánh giá cao, bằng không cũng sẽ không trở thành đề thi cho mọi người tỷ thí.
Ba người đứng trước Cố Sanh, tất cả đều không đủ tiêu chuẩn. Với phần mở đầu cứng đờ, động tác toàn bài cũng có hồn, độ thuần thục cũng đủ. Mấy người phía sau phỏng chừng đã bị không khí nghiêm túc làm cho ảnh hưởng, động tác cũng chưa nhảy xong đã bị lão sư cắt ngang kêu dừng.
Sắc mặt của Tần lão sư rất khó coi, âm trầm đến có thể tích nước: “Điệu nhảy đã sớm cho các trò thời gian luyện tập, thời gian dài như vậy còn chưa đủ các trò cân nhắc sao? Một đám nhảy thành như vậy, các trò làm tôi quá thất vọng rồi!”
Mấy cô gái gục đầu xuống, không khí đê mê. Tâm thái không tốt, bật khóc.
Tần lão sư ngày thường rất nghiêm khắc, lúc tức giận, nói chuyện càng không lưu tình. Diêm lão sư sợ Tần lão sư nói nặng, ảnh hưởng tâm trạng của ba người phía sau. Lôi kéo cánh tay của Tần lão sư, nhỏ giọng mà ngăn cản: “Được rồi, những lời này nói sau. Cô bớt giận đi, Phi Dư với Cố Sanh còn chưa nhảy……”
Mấy lão sư khuyên giải, Tần lão sư mới áp xuống lửa giận.
Cố Sanh thật ra không bị Tần lão sư dọa sợ, ngược lại mấy cô gái phía trước mắc lỗi, làm cô giảm bớt căng thẳng. Âm nhạc vang lên, Cố Sanh liền uyển chuyển nhẹ nhàng mà đi lên sân khấu.
Hít sâu một hơi, cô thực hiện động tác rất chuẩn.
Tình hình bây giờ so với tưởng tượng của Cố Sanh lại tốt hơn rất nhiều, từ nhỏ chăm chỉ luyện tập, chỉ cần bắt đầu nhảy cô liền sẽ quên mình.
Vũ đạo của Cố Sanh rất có lực, từ nhỏ đã như vậy. Điệu nhảy “nở rộ” này đối với cô mà nói, về sau động tác càng thuần thục. Sắc mặt của Tần lão sư vốn đang khó coi, đối với màn trình diễn “nở rộ” của Cố Sanh, chậm rãi hài lòng.
Vì trận tỷ thí này, Cố Sanh cố ý mặc váy đỏ.
Audrey lão sư đánh giá cô nóng bỏng như lửa, như cơn gió vừa ưu nhã vừa nhanh nhẹn. Tiết tấu “nở rộ” nhanh, sắc thái nồng đậm. Cố Sanh xoay tròn lên, váy đỏ tươi ở giữa sân khấu, tựa như một đóa hoa đang bùng cháy. Khiến người ta bất chấp mà trầm luân.
Thẳng đến nốt nhạc cuối cùng, hốc mắt của Diêm lão sư đỏ lên.
Chu lão sư cũng có chút kích động, là người vốn trầm lắng, không mang đến cho người khác cảm giác tồn tại, hôm nay lại kích động đứng lên.
Mây đen trên mặt của Tần lão sư tản ra, trầm tĩnh gật đầu.
Không khen gì nhiều, chỉ là nói ra vấn đề của Cố Sanh: “Lâu lắm em không nhảy, tuy rằng lực cùng sức cuốn hút còn chưa tốt lắm, nhưng động tác so với bốn năm qua lại có tiến bộ, mới lạ rất nhiều, độ linh hoạt cũng có điều giảm xuống.”
Tần lão sư nghiêm khắc chẳng phân biệt đối tượng: “Quan trọng nhất chính là, thể lực của em. Nếu thể lực của em có thể duy trì như trước, điệu nhảy này, không nên yếu như vậy.”
Mấy vấn đề này bản thân Cố Sanh cũng biết, cô hít sâu một hơi, ổn định hô hấp nói: “Em biết ạ.”
“Được rồi.” Tần lão sư cúi đầu viết gì đó trên giấy, cũng không ngẩng đầu lên: “Người tiếp theo.”
Vương Phi Dư cùng với trình độ của Lý Oánh Oánh, đương nhiên không cần phải nói. Hai người này, một người là trụ cột trong đoàn, một người là điểm tựa của trụ cột. Vương Phi Dư so với Lý Oánh Oánh biểu hiện lực trên sân khấu mạnh hơn, Lý Oánh Oánh lại so với Vương Phi Dư cần cù hơn, biểu hiện càng ổn.
Hai người nhảy xong, mỗi người mỗi vẻ.
Diêm lão sư đương nhiên là có khuynh hướng tự hào với học trò của mình, Tần lão sư lại có khuynh hướng thích Cố Sanh hơn. Tần lão sư cho rằng, vũ đạo thủ thắng mấu chốt ở linh hồn. Chu lão sư trước sau như một không ý kiến, chỉ nhấn mạnh, muốn cho người trẻ tuổi nhiều cơ hội hơn.
Người trẻ tuổi không thấy việc đời, không thể trưởng thành. Mị Sắc lớn như vậy, không thể ỷ lại với mỗi một vũ công.
Nói về biểu hiện, biểu hiện lực của Cố Sanh không thể bắt bẻ. So với hai người trẻ tuổi là vãn bối còn hiếu thắng, Cố Sanh xác thật có sức cuốn hút đặc biệt, sẽ làm người xem dễ đồng cảm với điệu nhảy của cô. Nhưng thể lực của cô quá tệ. Càng nhảy về sau, hô hấp hỗn độn. Điều này là chuyện tối kỵ trong lúc thi đấu, sẽ ảnh hưởng đến kết quả rất nhiều.
“Biểu hiện của Oánh Oánh vẫn luôn rất ổn định, rất ít bị ảnh hưởng bởi tâm trạng.” Chu lão sư lại nói, “Mấy lần trước đều là Phi Dư đại diện dự thi, cũng nên để Oánh Oánh đi ra ngoài trông thấy việc đời.”
Mấy lão sư tranh chấp không ngừng, có chút khó chọn.
“Các trò trước đi ra ngoài đi.” Các lão sư không muốn làm học trò mệt mỏi thêm, để mọi người đi ra ngoài.
Lý Oánh Oánh hung hăng trừng mắt nhìn Cố Sanh một cái, lúc đi ra, khuỷu tay hung hăng đυ.ng vào sau eo của cô. Cố Sanh lảo đảo, thiếu chút nữa ngã xuống sân khấu.
Cô ngẩng đầu, Lý Oánh Oánh đã nghênh ngang mà đi.
“Cố Sanh tỷ, chúc may mắn.” Sắc mặt Vương Phi Dư cũng khó coi, nói một câu liền đi ngang qua Cố Sanh.
Cố Sanh hơi phun ra một hơi, trong lòng chùng xuống.
Mục tiêu của cô không phải đại diện đoàn để dự thi, đối với Cố Sanh mà nói, trận tỷ thí này cô biểu hiện không mất mặt là đủ rồi. Vào phòng thay quần áo xong, cô lại đến phòng luyện tập kéo duỗi người.
Kết quả tỷ thí kết quả vẫn chưa được công bố, Cố Sanh đợi đến 3 giờ chiều liền chuẩn bị rời đi.
Phòng luyện tập trong nhà còn chưa trang bị xong, phải giả vờ nhanh đến đó.
Vừa đến cửa, một hình bóng quen thuộc đập vào mắt của cô. Cố Sanh bước chân cứng lại, quay đầu bỏ đi.
“A Sanh.” Lục Nhạn Chu phát hiện, đuổi theo, “Em đừng vội đi, chúng ta nói chuyện.”
WeChat bị xóa, điện thoại bị kéo đen…… Hắn mới phát hiện đế đô to như vậy, căn bản tìm không thấy Cố Sanh, Lục Nhạn Chu rốt cuộc tin rằng Cố Sanh nói chia tay là nghiêm túc. Trong lòng vẫn còn luyến tiếc, lại nhịn không được khủng hoảng, tối hôm qua cả đêm hắn không ngủ.
Hôm nay xin nghỉ phép một ngày, cố ý đến vũ đoàn chờ người.
Cố Sanh đã chán ghét việc dây dưa với hắn, tránh không khỏi, dứt khoát đối mặt.
Hai người vào cửa hàng yên tĩnh uống trà. Người phục vụ đưa lên trà bánh, cửa được đóng lại, không khí liền an tĩnh lại.
Nếu là trước đây, Cố Sanh sẽ chịu không nổi sự yên tĩnh này. Lục Nhạn Chu không muốn nói chuyện, cô sẽ vắt hết óc mà tìm đề tài. Mặc kệ có hay không, cô tuyệt đối sẽ không làm bầu không khí giữa hai người cứng đờ như vậy.
Hiện tại hai người mặt đối mặt, Cố Sanh chỉ rũ mi mắt, nhìn chằm chằm chén trà phát ngốc.
Hầu kết của Lục Nhạn Chu giật giật, sắc mặt trắng bệch.
Hắn một tay xách ấm trà lên, rót cho Cố Sanh một ly trà, đẩy qua. Hắn kỳ thật rất muốn hỏi Cố Sanh, cuối tuần ngày đó người đàn ông ở quán cà phê là ai. Nhưng đối mặt với thái độ lạnh nhạt lúc này của Cố Sanh, hắn không muốn giữa hai người lại có tranh cãi.
“A Sanh, tuy rằng thời gian trôi qua lâu rồi, nhưng, anh còn muốn giải thích một chút.”
Lục Nhạn Chu đối mặt với Cố Sanh, chưa từng có quẫn bách như vậy. Kỳ thật hắn đã sớm biết, Cố Sanh từ sơ trung đã thích hắn, chỉ là vẫn luôn làm bộ không biết. Bởi vì không muốn thay đổi mối quan hệ giữa hai người, cho nên giả câm vờ điếc: “…… Không nói cho em biết Lâm Thanh Thanh chính là mối tình đầu của anh, là anh không đúng. Nhưng bây giờ thật sự anh với cô ấy chỉ là bạn bè.”
Cố Sanh không nói chuyện, bưng cái ly lên mà nhấp một ngụm.
“Chuyện bức ảnh, anh không phủ nhận. Khi đó, anh uống nhiều quá.” Lục Nhạn Chu đương nhiên cũng xem được vòng bạn bẻ của Lâm Thanh Thanh. Chỉ là trong nội tâm cảm thấy, Cố Sanh cùng Lâm Thanh Thanh không quen biết, cô không có khả năng thấy vòng bạn bè của Lâm Thanh Thanh.
Không nghĩ tới Cố Sanh thấy được, sắc mặt của Lục Nhạn Chu tái nhợt: “Chuyện này anh làm sai, anh chịu, em mắng anh đánh anh đều không sao. Nhưng, chia tay vẫn là thôi đi. Cảm tình giữa chúng ta nhiều năm như vậy, sao em nói không cần là không cần? Vòng bạn bè kia của Thanh Thanh, anh đã kêu cô ấy xóa. A Sanh, chúng ta nhanh chóng kết hôn, rồi mua phòng tân hôn……”
Chưa từng mặt dày như vậy, Lục Nhạn Chu gian nan nói xong. Khi hắn nhìn Cố Sanh, trong ánh mắt có khẩn cầu.
Cố Sanh cúi đầu trầm mặc.
Không nghĩ tới có thể nghe những lời này từ trong miệng của Lục Nhạn Chu, bởi vì Lục Nhạn Chu rất cao ngạo. Từ nhỏ cầm cờ đi trước, diện mạo tuấn tú. Từ sơ trung đến đại học, luôn là nhân vật phong vân trong các cuộc bàn luận của nữ sinh. Cố Sanh vẫn luôn theo đuổi hắn, hắn cũng chưa từng quay đầu lại.
Mũi của cô lên men, hốc mắt khống chế không được mà đỏ lên.
Cố Sanh cúi đầu không nói lời nào, tâm của Lục Nhạn Chu càng ngày càng lạnh. Cúi đầu liếc mắt nhìn tay của cô, vốn dĩ nhẫn nên mang ở trên tay lại không thấy đâu. Ngón giữa tay phải của cô trống rỗng.
Môi của Lục Nhạn Chu trong nháy mắt mất đi huyết sắc.
Hồi lâu, cô mới buông chén trà, mở miệng nói: “Nhẫn tôi sẽ gửi cho anh, chúng ta không có khả năng tan rồi lại hợp. Không có chuyện gì khác, tôi đi trước.”
Nói xong, cô xách túi xách rời đi.
Lục Nhạn Chu vội vàng đứng dậy muốn kéo tay của cô, Cố Sanh chợt quay đầu lại, trừng hắn: “Anh còn muốn kéo cánh tay của tôi đến gãy sao?”
Mặt của Lục Nhạn Chu trắng bệch. Hiểu được cô nói gì, sốt ruột đứng lên: “A Sanh……”
Cố Sanh đã đẩy cửa rời đi.
Vội vàng đón xe, Cố Sanh ngửa đầu nhìn lên trần xe taxi, từng giọt nước mắt chảy ra.
Tài xế taxi ngồi phía trước nhìn qua kính chiếu hậu, bị dọa cho nhảy dựng.
Do dự thật lâu, không nhịn được khuyên cô: “Cô gái à, thất tình sao? Thất tình thì cũng đừng khóc, lại tìm một người khác. Nam nhân sao, trên đời có rất nhiều, cô xem cô xinh đẹp như vậy, đừng khóc……”
Tài xế không biết người ở nơi nào, nói chuyện còn nặng giọng địa phương. Nghe còn rất thân thiết: “Cô gái, cô muốn đi đâu?”
Cố Sanh vốn là muốn về nhà, hiện tại lại không có tâm tình. Trong đầu của cô loạn thành một đoàn.
Hồi lâu, cô lau nước mắt, nói: “Đến khách sạn Hilton ở đại lộ Nam Kinh.”
Tìm thấy WeChat của Chu Lê An, gửi cho anh một tin nhắn: “Buổi tối anh muốn ăn gì?”
Di động ở một chỗ khác, Chu Lê An cởϊ qυầи áo giải phẫu ra, đang rửa tay. Ngón tay thon dài trắng nõn, tẩy rửa từng ngón cẩn thận. Anh mới giải phẫu xong, lại làm việc liên tục 26 giờ ở cường độ cao, đáy mắt của anh u tối, mặt mày hằn lên vẻ mệt mỏi.
Thấy tin nhắn, mày hơi chau lại.
Dừng một chút, khớp xương thon dài của ngón tay chỉ trên màn hình: “Em.”