CHUYỂN NGỮ: TRẦM YÊN
.--.- - -.--..- -.. -....-......- --- -. --. -....- --- -. --....-.- -. --..---- ----. ---..
Anh nói ra những lời này như lấp đầy trời thu bằng hương ngọt đượm nồng, Lâm Hạc Nguyên cảm giác nơi chóp mũi và khóe môi mình đều ngọt lịm, cơn gió dìu dịu thổi qua cũng chứa đựng vị ngọt ngào.
Cực kỳ, cực kỳ vui.
Khương Tiêu cũng đang nhìn cậu.
Khoảnh khắc hai ánh nhìn chạm nhau, con người luôn có thể thấy rõ nội tâm mình.
Anh không lừa được bản thân.
Phải biết quý trọng tình cảm chân thành của mỗi người. Khương Tiêu nhớ kỹ từng việc Lâm Hạc Nguyên đã làm. Một người xuất sắc đến vậy lại chẳng màng tất cả đối xử tốt với mình, ở bên nhau lâu như thế, sao anh có thể không thích đối phương được đây?
Không phải tới tận bây giờ cảm giác động lòng và ỷ lại mới xuất hiện, chúng hiện hữu từ lâu rồi, chẳng qua anh không dám thừa nhận mà thôi.
"Những chuyện khác không cần nghĩ đến." Lâm Hạc Nguyên vươn tay ôm anh vào lòng: "Chúng ta thích nhau, vậy là đủ rồi."
Giây phút Khương Tiêu được đối phương kéo vào trong lòng, tay anh cũng lưỡng lự một lát, sau đó túm lấy góc áo Lâm Hạc Nguyên.
Dưới tình cảnh này, vô số lý do từ chối đã nghĩ trước đều bị anh quên lãng hết.
Lâm Hạc Nguyên triển lãm toàn bộ bản thân cho Khương Tiêu xem. "Thích" của cậu quá thuần túy, thế nên nếu lúc này Khương Tiêu còn lo trước lo sau, khiến đối phương thất vọng đau lòng thì chính anh cũng phải tự khinh thường mình.
Thời tiết mùa thu mát mẻ, hai người ngồi trên cành khô của cây đại thụ xum xuê, sắc xanh bao phủ quanh người, rõ ràng đang ở ngoài trời mà lại cảm nhận được chút gì đó thật bí ẩn.
Hai người ôm nhau tại đây, trên người thiếu niên toát lên khí chất chẳng sợ điều chi, song cũng có sự ngây ngô lóng ngóng, khi dựa sát hình như cũng không biết để anh ở vị trí nào mới ổn.
Vì vậy... làm sao mới không thích cậu ấy đây?
"Đây là món quà sinh nhật tuyệt vời nhất mình nhận được, Khương Tiêu à."
Khương Tiêu đỏ mặt. Thực ra cũng không có gì cả, chỉ ôm thôi, động tác tiếp xúc lúc chơi bóng rổ còn thân mật hơn bây giờ. Thế nhưng hiện tại nhiệt độ trên mặt anh chẳng tài nào giảm được, đành vùi đầu bên vai Lâm Hạc Nguyên, không ngẩng mặt lên nổi.
Lâm Hạc Nguyên cũng không trêu anh, còn vậy nữa khả năng Khương Tiêu sẽ càng ngại ngùng hơn. Hai người tiếp tục ôm nhau, cậu chăm chú ngắm nhìn đôi tai đang đỏ lên của Khương Tiêu, cảm thấy bộ phận nào trên người đối phương cũng rất thú vị, bèn chầm chậm duỗi ngón tay cọ nhẹ vài cái. Vành tay Khương Tiêu giật giật, sau đó khẽ đυ.ng đầu vào mình.
"Đừng đùa."
"Được, mình không đùa nữa." Lâm Hạc Nguyên bỏ tay xuống, tiếp theo lại cười khẽ một tiếng: "Khương Niên Niên."
"... Ừa."
"Bạn trai nhỏ."
Tai Khương Tiêu đỏ như sắp nhỏ máu.
Anh không biết chiều hôm đó trôi qua thế nào. Đầu óc anh mơ màng rất lâu, bỗng dưng lại có một người bạn trai.
Tuy vậy, sau khi tỉnh táo lại, Khương Tiêu đã nghiêm mặt quy ước ba điều với đối phương.
"Thứ nhất, không cho làm ảnh hưởng đến việc học. Thứ hai, đừng để phụ huynh và nhà trường biết. Thứ ba... rất nhiều chuyện phải đợi đến khi trưởng thành mới được làm."
Anh và Lâm Hạc Nguyên phải gọi là mẫu bạn trai chuẩn mực mới đúng.
Mặc dù đôi bên đều thẳng thắn chân thành với nhau về mối quan hệ, nhưng trong phố huyện nhỏ thời này, những người khác luôn không thể chấp nhận.
Tuy nhiên điều này cũng chứng tỏ chỉ cần hai người họ không làm ra chuyện như hôn nhau tại chỗ, hành vi chỉ thân thiết chút thôi thì người khác cũng sẽ không liên tưởng đến hướng này, chỉ coi họ là đôi bạn rất thân mà thôi.
Khương Tiêu có thể không thèm để ý rất nhiều khía cạnh, bởi Hạ Uyển Uyển là một phụ huynh rất cởi mở. Bà rất thẳng thắn với phương diện xu hướng tính dục này, sẽ không nói thêm gì. Chủ yếu anh nghĩ cho Lâm Hạc Nguyên.
Lâm Hạc Nguyên xoa bóp gương mặt anh, phá vỡ trạng thái nghiêm mặt Khương Tiêu nỗ lực xây dựng, sau đấy đáp một tiếng "Được".
Khương Tiêu nói gì cũng được.
Rồi bọn họ cũng sẽ lớn lên thôi.
Dù Khương Tiêu luyện ra thêm chút cơ bụng nhưng mặt cậu ấy vẫn mềm mềm, chưa tiêu hết vẻ núng nính của trẻ con, nhéo chỉ cảm nhận được sự mềm mại, răng nanh nhòn nhọn của cậu ấy chưa từng hung dữ với người chung một nhà, thử là sẽ thấy ngọt ngào.
Hai người cùng nhau ăn bánh sinh nhật hôm nay. Bàn ghế trong căn nhà cũ của nhà họ Lâm vẫn rất sạch sẽ, do buổi tối còn phải tham gia tiết tự học nên họ đành thổi nến vào ban ngày.
Lâm Hạc Nguyên ước ba điều ước. Khi cắt bánh ăn, cậu đặt hết mấy quả dâu tây lớn sang chỗ Khương Tiêu, sau đó nói với anh nguyện vọng của mình.
"Khương Tiêu của mình phải thật vui vẻ mỗi ngày, cơ thể khỏe mạnh, việc mong đều thành."
Khương Tiêu nhai nhai dâu tây rồi đáp một câu: "Nói ra mất linh đấy."
"Sẽ không mất linh đâu." Lâm Hạc Nguyên nhìn anh nói: "Niên Niên đáng yêu như vậy, cậu làm gì cũng sẽ được ông trời phù hộ."
Khương Tiêu: "......"
Lâm Hạc Nguyên thực sự quá khéo ăn nói, chẳng bù cho mình, không đối được câu nào, chỉ biết vùi đầu ăn ăn ăn.
Hồi mới quen, rõ ràng người này vẫn còn rất lạnh lùng kiệm lời. Bây giờ vừa yêu vào cái là thành thế này đây.
Cả ngày nay Khương Tiêu cứ thấy lâng lâng.
Tuy nhiên, vẫn còn một người phát hiện ra chút gì đó là lạ.
Khương Tiêu không chỉ đột ngột biến mất lúc tan học khiến y không tìm thấy, mà nguyên buổi chiều hôm nay anh cũng không ở nhà.
Lận Thành Duật bất giác nhận ra sự khác thường.
Có phải anh ấy lại ở bên Lâm Hạc Nguyên không vậy?
Đến tiết tự học buổi tối, một điều nào đó như đã được xác minh. Đầu tiên, bầu không khí xa cách mất tự nhiên giữa Khương Tiêu và Lâm Hạc Nguyên tan biến sạch sẽ, hai người lại bắt đầu dính sát lấy nhau, thậm chí còn thân thiết hơn trước rất nhiều.
Mới đầu là cùng làm một đề, tiếp theo đổi bài chữa cho nhau. Hai người đều không làm sai nhiều lắm, có một đề đánh lừa khiến cả hai cùng chọn sai, thế nên lúc giải lao liền thảo luận với nhau, không coi ai ra gì.
Tuy rằng trước kia bọn họ cũng vậy, hơn nữa chỉ là làm đề mà thôi, các bạn học trong lớp có bắt gặp cũng không thấy kỳ, thế nhưng bầu không khí hôm nay rất khác lạ, hết sức khác lạ, có điều nhất thời không hình dung nổi.
Rất nhanh sau đó, Lận Thành Duật đã phát hiện khác lạ chỗ nào.
Vào giờ nghỉ trưa ngày hôm sau.
Mặc dù hai giờ chiều trường mới bắt đầu học nhưng học sinh lớp ưu tiên đặc biệt đều mau chóng ăn xong bữa trưa, mười hai rưỡi đã tới lớp tự học, học hơn một tiếng, thấy buồn ngủ thì nằm nhoài lên bàn ngủ khoảng hai mươi phút, buổi chiều sẽ càng có tinh thần học.
Khương Tiêu và Lâm Hạc Nguyên cũng vậy. Lận Thành Duật được gia đình sắp xếp giáo viên tới, học thêm môn nhân giờ nghỉ trưa, vậy nên y sẽ tới lớp trễ hơn chút.
Vài phút trước khi giờ học buổi chiều bắt đầu, các bạn trong lớp đều đang dựa lên bàn ngủ. Lớp học rất yên ắng, ba người họ lại ngồi ở dãy cuối, người khác không ngoảnh lại sau có lẽ cũng không chú ý, song, Lận Thành Duật nhẹ nhàng đi vào từ cửa sau đã thấy.
Khương Tiêu và Lâm Hạc Nguyên gối lên bàn, mặt đối mặt, không nhìn ra sự lạ thường từ nét mặt họ, nhưng hai người đều mở mắt, rõ là không hề ngủ, tay nắm tay dưới lớp áo đồng phục to rộng, vô cùng thân mật.
Khoảnh khắc đó, đầu óc Lận Thành Duật "ầm" một tiếng như nổ tung.
Ngoài mặt, y không dám thốt ra bất cứ thanh âm nào. Hiện giờ cả lớp học đang tĩnh lặng, y đánh động chút thôi cũng đủ khiến người khác nhìn sang. Y sợ người khác phát hiện.
Điều này sẽ tạo thành cục diện bối rối cho Khương Tiêu.
Trên thực tế, Lâm Hạc Nguyên đã nhìn thấy y. Xem thái độ này thì có vẻ cậu ta đã phát hiện ra.
Cậu cũng không căng thẳng gì. Ba người làm bạn cùng bàn với nhau, khoảng cách gần nhau quá, giấu kiểu gì cũng không giấu được.
Biết hai người bọn họ ở bên nhau, chắc Lận Thành Duật đã có thể hiểu rốt cuộc Khương Tiêu thích ai, không cần phải ăn vạ làm bóng đèn ở đây nữa đâu nhỉ?
Khương Tiêu cũng đã ý thức được phần nào. Buổi học chiều nay, ánh mắt Lận Thành Duật gần như tĩnh mịch, rất nhiều lúc ngón tay còn run hết lên, nhìn chằm chằm mình nhưng lại không nói ra một câu nào.
Có điều Khương Tiêu không thấy việc này do mình tạo thành. Anh đã nói xong lời chia tay với Lận Thành Duật một thời gian rồi, bây giờ thích Lâm Hạc Nguyên là một chuyện hiển nhiên theo lẽ thường.
Con người ta đâu phải chỉ được thích một người, đã chia tay lâu vậy, tìm thêm những người khác cũng chẳng lạ.
Lận Thành Duật không chấp nhận được là vấn đề của chính cậu ta.
Buổi tối, trên đường từ trường về, cuối cùng Lận Thành Duật cũng không nhịn nổi nữa, phải kéo Khương Tiêu lại hỏi rõ ràng.
Y không dám hỏi ở trường. Nơi đó đông người vậy, y sợ cảm xúc của mình sẽ vỡ òa, không kiềm chế được lao vào đánh nhau túi bụi với Lâm Hạc Nguyên. Làm thế thì Khương Tiêu sẽ không có bậc thang để đi xuống.
"Tiêu Tiêu ơi, em hỏi anh, có phải hai người... đang ở bên nhau không?"
Y kéo Khương Tiêu, quên sạch những gì đã dự tính kỹ lúc trước, câu hỏi thành lời cuối cùng vẫn đi thẳng vào vấn đề.
Từng chữ từng từ trong câu như được thốt ra một cách máy móc.
Y đã phát hiện. Khương Tiêu suy nghĩ, cũng không phủ nhận.
Quả thực rất khó giấu được Lận Thành Duật chuyện này.
"Trở về lâu như vậy, tôi vẫn chưa nhờ cậu giúp tôi việc gì, giờ chỉ một việc này thôi. Lận Thành Duật, tạm thời cậu đừng nói ra ngoài. Cha mẹ Lâm Hạc Nguyên nghiêm khắc, rất nhiều người ở đây cũng không chấp nhận được, trường học thì chắc chắn không cho yêu sớm. Nếu bị phát hiện, tôi sợ cậu ấy sẽ không thể sống yên."
Đây là một điều trong quy ước ba điều của hai người họ. Xưa nay Lâm Hạc Nguyên luôn xuất sắc, Khương Tiêu không muốn trên người cậu ấy có thêm thứ gọi là vết nhơ do mình tạo ra.
Sống lại trở về, Khương Tiêu mới chỉ xin y một việc này... vì Lâm Hạc Nguyên.
Vì Khương Tiêu, y chống lại ông nội, chủ động ngả bài với gia đình, chấp thuận mọi điều kiện, chỉ cần người nhà đồng ý cho y học cùng Khương Tiêu, được thấy anh thường xuyên. Không phải Khương Tiêu không biết những điều này, nhưng anh chẳng thèm để ý, chỉ để ý đến Lâm Hạc Nguyên.
Khương Tiêu không cần y thật rồi.
"... Chuyện từ khi nào?"
Khương Tiêu: "Hôm qua."
"Có phải trước đấy... cậu ta đã thổ lộ... nên mấy ngày nay hai người đều hơi là lạ, đúng không anh?"
Khương Tiêu: "Đúng vậy."
Y hỏi ra những lời này như cầm dao nhọn cắt thịt chính mình. Mỗi câu trả lời của Khương Tiêu chính là một nhát cắt lên đó.
Nhớ lại trước kia, có lẽ là vào tối ngày đại hội thể thao bế mạc hôm đấy.
Rõ ràng Khương Tiêu ỷ lại vào Lâm Hạc Nguyên đến vậy, tối đó anh ấy muốn uống trà sữa, trong nhà còn có mùi hoành thánh tỏa ra.
Mấy ngày nay Khương Tiêu cố ý xa cách, Lận Thành Duật cứ tưởng Lâm Hạc Nguyên làm gì chọc giận anh nên mới thành vậy. Y mừng rỡ cho rằng tình địch đã bị loại bỏ dứt điểm, cơ hội của mình lại cao thêm, còn ôm cõi lòng tràn ngập hy vọng và tinh thần xông xáo, cảm thấy trước sau gì Khương Tiêu và mình vẫn sẽ ở bên nhau.
Hiện tại xem ra đó chẳng qua chỉ là Khương Tiêu đang do dự. Anh ấy xa cách Lâm Hạc Nguyên thực chất vì muốn bảo vệ cậu ta, song cuối cùng vẫn không mạnh miệng được mà thôi.
Khi ấy, y vui mừng mà chẳng hề hay biết Khương Tiêu đang dần rời xa y.
Bị loại bỏ dứt điểm là mình mới đúng.
"... Vì sao?"
Lận Thành Duật không muốn rơi nước mắt trước mặt Khương Tiêu, thế nhưng y không thể kiểm soát được.
"Không vì gì cả." Khương Tiêu nói: "Tôi thích cậu ấy, sợ cậu ấy khó chịu nên muốn ở bên cậu ấy. Nếu cậu muốn hỏi thì đây là nguyên nhân duy nhất."
Ngừng một chốc, Khương Tiêu lại nói tiếp: "Lận Thành Duật à, cậu vẫn nên chuyển trường về Liễu Giang đi thôi. Cậu xem, hai người chúng ta thật sự không có khả năng đâu, cậu không cần phải gò ép bản thân vì tôi, để mình mệt quá làm gì, bởi rất nhiều việc dù gượng ép đến mấy cũng không thành nổi. Sống lại lần nữa, chúng ta phải cùng có cuộc đời khác mới tốt."
Ánh mắt anh trong trẻo, ngữ điệu khẩn thiết chân thành, lời nói vang lên từ nội tâm chẳng giấu giếm chút nào.
Khương Tiêu nói một câu "Tôi thích cậu ấy" về người khác, lại chỉ đáp lại y một câu "Trở về đi".
Cuối cùng vẫn đi đến bước này... người thương của y lựa chọn người khác.