CHUYỂN NGỮ: TRẦM YÊN
.--.- - -.--..- -.. -....-......- --- -. --. -....- --- -. --....-.- -. --..---- ----. ---..
Nói sao thì tối hôm nay cũng là một buổi tối quá rối bời, vì vậy mà Lâm Hạc Nguyên lần đầu bị Khương Tiêu đuổi khỏi nhà anh.
"Cậu về nhà bình tĩnh lại chút đi." Khương Tiêu nói với cậu: "Đầu óc cậu đang không tỉnh táo lắm đâu Lâm Hạc Nguyên."
Lâm Hạc Nguyên nghĩ thầm: Đây mới là ngày đầu óc cậu tỉnh táo nhất. Chẳng qua đang ở khoảng thời gian mấu chốt nên cậu cũng không trêu chọc Khương Tiêu nữa, ngoan ngoãn đi về nhà.
Sau khi về nhà chào cha mẹ xong, Lâm Hạc Nguyên về phòng mình. Cậu mở quyển sách trên bàn ra, đọc hai trang với tốc độ chậm như rùa, tuy nhiên thực tế chẳng chữ nào vào đầu cả.
Một lát sau, Lâm Tình Ngọc lén lút sang đây.
Dẫu sao cũng là anh em ruột, cha mẹ bận rộn, thường xuyên đi công tác, hai anh em lớn lên cùng nhau, gần đây đối phương có gì khác là người kia luôn cảm nhận được.
Từ ngày Lâm Hạc Nguyên mang hết socola mình tích trữ đi, Lâm Tình Ngọc đã có cảm giác anh cô đang yêu ai đó. Sau đến Tết Âm lịch, anh ấy ra ngoài bày sạp, đối tượng được giúp đỡ là Khương Tiêu; nghỉ Hè đi khỏi tỉnh chơi vài ngày cũng chỉ dẫn theo Khương Tiêu, chẳng hề dẫn cô đi cùng.
Suốt thời gian này, số chuyện xảy ra nhiều không kể xiết. Tổng kết thử, tất cả đều xảy ra quanh Khương Tiêu.
Lâm Tình Ngọc nghĩ rộng hơn anh trai nhà mình. Trong nhà có máy tính, từ hồi cấp hai cô nàng đã có thể lên mạng lén đọc truyện tranh, sớm biết nam sinh với nam sinh cũng yêu nhau được.
Anh trai và Khương Tiêu... nhìn kỹ cũng rất xứng đôi.
Đều là lòng mến mộ thuở niên thiếu cả. Chính Lâm Tình Ngọc cũng có một trúc mã nhỏ của riêng mình, do trước đó bị ảnh hưởng kết quả học tập nên ít nhiều đã điều chỉnh lại, hẹn khi trưởng thành nói tiếp. Nếu có thể song song tiến bộ, ngày một giỏi giang hơn thì điều này sẽ thành động lực lớn cho đôi bên.
Hôm nay anh trai về khá trễ. Theo lý đại hội thể thao của trường THPT số 1 phải kết thúc từ sớm rồi mới phải, xem ra lại đi tìm Khương Tiêu đây.
"Chừng nào anh nói rõ với anh ấy vậy?"
Lâm Tình Ngọc tò mò nhìn anh mình.
"Đừng quậy, năm nay em lên lớp 9, lẽ ra phải nghiêm túc chuẩn bị cho kỳ thi vào cấp ba đấy." Lâm Hạc Nguyên quay đầu em gái về: "Đi đi thôi, về làm đề đi."
Lâm Tình Ngọc ăn vạ không đi, còn bắt đầu làm nũng.
"Hôm nay em làm ba đề rồi đó, anh nói cho em chút thôi không được sao!"
Đối phương vẫn chưa chính thức đáp lại, Lâm Hạc Nguyên sẽ không kể thêm gì với cô em gái thoáng trông tươi tắn thanh cao, thực tế nội tâm ngây ngô náo động của mình, che giấu lừa cô đi.
Thực ra lòng cậu cũng không nắm chắc.
Thái độ của Khương Tiêu là nửa đồng thuận nửa chối từ.
Cậu từ từ lật một trang sách, đính chính lại tỉ lệ trong lòng chút.
Không đúng, lòng Khương Tiêu ắt hẳn sẽ có sự thiên vị, phải là 60:40.
Lúc bấy giờ Lận Thành Duật vẫn chưa biết chuyện gì đã xảy ra. Lâm Hạc Nguyên cầm chai trà sữa kia đi, ít nhất Khương Tiêu cũng uống được, y sẽ không sang chọc phiền anh.
Diện tích khu nhà này hẹp, ban công và phòng bếp giữa hai hộ rất gần nhau. Ở khu nhà cũ này, một hộ gia đình nấu nướng thơm lừng là các hộ còn lại đều ngửi được hết, càng không kể đến hai nhà cửa chính đối diện nhau.
Một lát sau, mùi hoành thánh bay ra từ nhà Khương Tiêu, tuy chỉ thoang thoảng thôi nhưng Lận Thành Duật mong ngóng nãy giờ vẫn ngửi thấy.
Hoành thánh Khương Tiêu gói cực kỳ ngon, có điều giờ y khỏi hòng được ăn.
Nếu lúc này Lâm Hạc Nguyên mà còn chưa đi thì lại hời cho cậu ta.
Hôm sau, Lận Thành Duật cũng nhạy bén nhận ra bầu không khí giữa Khương Tiêu và Lâm Hạc Nguyên có vẻ hơi kỳ kỳ.
Hình như Khương Tiêu đang cố tình cách xa đối phương chút, cũng ít trao đổi giao lưu hơn hẳn, đến ánh mắt còn không nhìn về phía cậu ta.
Dù không hiểu sao nhưng Lận Thành Duật lại thích nghe ngóng. Thái độ của Khương Tiêu với y vẫn chẳng thay đổi gì theo chiều hướng tốt, song việc anh giữ khoảng cách với Lâm Hạc Nguyên chính là niềm vui bất ngờ lớn lao với y.
Điều đó chứng tỏ những người khác chỉ là mây khói thoảng qua!
Khả năng mình thành công theo đuổi lại được Khương Tiêu lại cao thêm rất nhiều rồi!
Trong giai đoạn này, Khương Tiêu chỉ toàn cúi đầu học bài. Đôi khi anh lén nhìn Lâm Hạc Nguyên, nhưng vừa chạm mắt đã lập tức quay đầu đi.
Lâm Hạc Nguyên thầm bất đắc dĩ. Cậu cảm thấy Khương Tiêu cố tình cách xa mình vừa đáng giận vừa đáng yêu.
Sau đại hội thể thao không tới mấy ngày chính là sinh nhật Lâm Hạc Nguyên. Cậu lớn hơn Khương Tiêu một tháng. Thời điểm này năm ngoái, Khương Tiêu đang dần quen thân với cậu, cũng cùng trải qua sinh nhật. Năm nay không biết nên làm gì đây.
Ngày này còn rơi đúng vào thứ Bảy, trường học cho nghỉ nửa ngày.
Sáng hôm ấy, từ khi tan học, Lâm Hạc Nguyên cứ đi theo anh mãi. Bây giờ Khương Tiêu đạp xe tới trường, trường học có nhà xe riêng cho các học sinh cất xe. Khương Tiêu chen chúc đạp xe vào, tiếp đó được Lâm Hạc Nguyên kéo khỏi đám người chen chúc, đi ra từ một cửa nhà xe khác.
"Khương Tiêu này." Lâm Hạc Nguyên gọi tên anh: "Hôm nay cậu vẫn muốn cáu giận với mình sao?"
Khương Tiêu: "Mình không cáu."
Đối mặt với Lâm Hạc Nguyên, anh làm cách nào cũng không đanh giọng nổi.
"Vậy hôm nay đi với mình đi." Lâm Hạc Nguyên nói thêm một câu: "Hôm nay là sinh nhật mình đó, Khương Tiêu à."
Khương Tiêu nhớ rất rõ.
Thực ra anh sớm đã chuẩn bị quà sinh nhật cho Lâm Hạc Nguyên từ một tháng trước rồi, số lượng đồ trong túi quà cứ tăng lên liên tục. Vào thu, anh bỏ thêm chiếc khăn quàng cổ, túi trà làm ấm người, đồ ăn vặt ngon lành, bỏ vào cả tài liệu học tập mới. Một túi đầy ắp, đặt tại đó.
"Mình dẫn cậu tới một nơi."
Lâm Hạc Nguyên kéo tay anh đi ra ngoài.
"Đợi chút." Khương Tiêu nhỏ giọng nói một câu: "Mình về nhà lấy quà cho cậu."
Anh chuẩn bị xong từ lâu rồi, nói thế nào cũng không thể lãng phí đâu nhỉ —— Khương Tiêu thầm lấy lý do này để giải thích cho bản thân.
Lúc này đây, Lận Thành Duật đang chờ Khương Tiêu cùng về ở ngoài nhà xe, vậy mà đến cái bóng cũng không chờ được.
Trong nhà xe có rất nhiều người, mỗi người đều có một chiếc xe, xe đạp nhiều cũng tạo thành tình trạng kẹt xe. Khương Tiêu tới sớm, anh ấy luôn để xe tận trong cùng, không ra ngoài nhanh vậy cũng là chuyện bình thường.
Thế nhưng y chờ mãi, chờ mãi vẫn không thấy người đâu, đám học sinh đã về sạch ráo.
Một Tiêu Tiêu lớn như vậy của mình đâu rồi?
Khi Khương Tiêu dẫn Lâm Hạc Nguyên về nhà, Hạ Uyển Uyển đang nấu cơm trong bếp, thấy Lâm Hạc Nguyên thì vui mừng chào đón. Nghe nói Lâm Hạc Nguyên muốn dẫn Khương Tiêu ra ngoài nhân dịp sinh nhật mình, bà gật đầu luôn chẳng hề nghĩ ngợi.
"Ây dà, cấp ba học hành mệt lắm, chiều nay bạn học Lâm dẫn Niên Niên ra ngoài chơi vui vẻ nhé."
Khương Tiêu tìm ra túi quà kia ở phòng mình đúng lúc nghe thấy mẹ nói vậy.
Mẹ không biết đâu, bạn nhỏ Lâm trông như ngoan ngoãn học giỏi có ý đồ yêu sớm với con đấy.
Anh lẳng lặng nghĩ trong lòng.
"Vâng thưa cô, cháu biết rồi ạ." Lâm Hạc Nguyên thấy Khương Tiêu ra khỏi phòng, nụ cười lập tức nở trên môi: "Đi thôi, Niên Niên."
Lúc ra khỏi nhà, Khương Tiêu còn bị cậu nắm lấy tay.
"Cậu đừng gọi mình thế." Khương Tiêu nói. Tên mụ của anh hình như chỉ mẹ anh mới gọi được thôi, trước kia Lâm Hạc Nguyên toàn gọi là Khương Tiêu, "Mình thấy cứ kỳ kỳ."
"Niên Niên kỳ lắm sao?"
Lâm Hạc Nguyên kéo anh ra ngoài, bổ sung câu: "Mình thấy rất đáng yêu mà."
Khương Tiêu trịnh trọng sửa đúng cho cậu: "Quá ngây thơ."
Mẹ gọi tên mụ như vậy vì đã quen, cũng vì trong mắt bà, mình mãi mãi không lớn lên. Tuy nhiên đổi thành người khác gọi lại không ổn lắm.
Trong mắt bản thân, Khương Tiêu là một người hai mét rắn rỏi, không thì anh cũng chẳng kiên trì chống đẩy và đu xà đều đặn hàng ngày.
"Đi thôi, Khương Niên Niên." Nụ cười trên môi Lâm Hạc Nguyên càng rõ rệt hơn: "Đừng rộn, hôm nay nghe mình."
Thôi, sinh nhật cậu ấy, cậu ấy lớn nhất.
Khương Tiêu ngậm miệng.
Khương Tiêu cho rằng Lâm Hạc Nguyên sẽ dẫn mình về nhà, nào ngờ người này đưa mình đi bảy tám vòng, vòng tới tận phía Đông phố huyện, hướng ngược hoàn toàn với hướng về nhà cậu ấy.
Trên đường, Lâm Hạc Nguyên nói với anh rằng cha mẹ cậu vẫn đang đi công tác, hôm nay không ở nhà.
Cuối cùng, cậu dừng trước một cái sân. Khóa cửa trước sân đều đã cũ, Lâm Hạc Nguyên tìm một chiếc chìa khóa mở ra. Sau khi mở cửa, đập vào mắt chính là một vườn hoa nhỏ xanh tum tươi tốt.
"Chỗ này cũng là nhà mình, hồi nhỏ mình sống ở đây." Lâm Hạc Nguyên nắm tay Khương Tiêu bước vào: "Mình muốn dẫn cậu đến xem."
Tuy là nhà cũ ngày xưa, một ngôi nhà hai tầng đậm phong cách lâu đời, nhưng xem ra dù không ở thì vẫn có người tới dọn dẹp định kỳ, không bẩn, ngay cả bụi bặm cũng ít. Vườn hoa có được cắt tỉa, song vẫn để nó tự do sinh trưởng nhiều hơn. Trong vườn có một cái cây rất lớn, là cây thường xanh*, đã sang thu mà lá cây vẫn rất xanh tươi.Lâm Hạc Nguyên dẫn anh đi xem phòng của cậu hồi trước.
Trên tường có rất nhiều dấu vết vẽ loạn, nhìn kỹ còn thấy các vạch đánh dấu chiều cao trên thang đo, có thể quan sát được ảnh chụp trên thanh gỗ đầu giường, do dính chặt quá nên không xé xuống. Kia rõ ràng là Lâm Hạc Nguyên bé xíu, lúc chụp ảnh cũng không cười, khuôn mặt nhỏ cứng đờ.
Ở bàn gỗ cạnh giường có rất nhiều vết khắc. Khương Tiêu xem kỹ, hóa ra Lâm Hạc Nguyên cũng giống những học sinh tiểu học bình thường, nghiêm túc khắc chữ "chào buổi sáng" trên bàn.
Sau khi ngắm qua phòng của cậu hồi nhỏ, Lâm Hạc Nguyên dẫn Khương Tiêu trèo lên cây đại thụ trong vườn kia. Thân cây rất to, đủ cho hai người họ ngồi.
"Cậu thế mà cũng biết leo cây ư Lâm Hạc Nguyên!"
"Sao mình lại không biết?" Lâm Hạc Nguyên nói: "Hồi nhỏ mình thường xuyên trèo lên cây này, một lần ngẩn ngơ hết cả buổi trưa."
Từ nhỏ cậu đã là một người khá quái gở, không ưa cười, không thích trò chuyện, không có bạn bè gì, mặc dù có một cô em gái nhưng thứ Lâm Tình Ngọc thích lại khác xa cậu. Con bé hoạt bát, cũng nhiều bạn bè, hồi nhỏ anh em họ không có tiếng nói chung, cha mẹ lại bận, không có thời gian lo cho bọn họ.
Lâm Hạc Nguyên một thân một mình. Cậu biết tự học rất nhiều thứ. Trong trường hợp không có sự so sánh, cậu cũng không thấy mình tẻ ngắt. Cho đến khi lớn lên, cậu mới phát hiện... thì ra mình là một người rất nhạt nhẽo.
"Đây là mình. Khương Tiêu à, gặp được cậu có lẽ chính là niềm vui bất ngờ lớn nhất từ khi mình chào đời đến giờ."
Cậu phát hiện hóa ra còn có người sống thế này. Cậu ấy có thể khiến bất cứ việc gì cũng trở nên thú vị. Ở bên cậu ấy, mỗi giây phút đều là một sự khác biệt. Cùng làm bài tập thú vị, bày sạp thú vị, du lịch cũng thú vị... nói chung làm gì cũng thấy vui.
"Mình đã nghĩ vô cùng kỹ rồi, Khương Tiêu." Lâm Hạc Nguyên nói: "Mình thực sự rất thích, rất thích cậu."
Ánh mắt cậu dõi trông về người cạnh bên, trong đôi mắt là sự thẳng thắn nồng nhiệt trước nay chưa từng có.
"Với lại cậu cũng thích mình mà." Lâm Hạc Nguyên nói chắc nịch: "Khương Tiêu à, cậu phải thừa nhận, nếu không bằng bất cứ giá nào hôm nay cậu cũng không rời khỏi mình được đâu."
Khương Tiêu là một người sống rất minh bạch. Cậu ấy gần như chẳng có khoảnh khắc do dự nào, muốn làm gì là đi làm luôn, cái nào ra cái nấy. Việc cậu ấy do dự với lời thổ lộ của mình lâu như vậy thực ra đã có thể nói rõ vấn đề.
"Con đường này không dễ đi." Khương Tiêu khuyên cậu: "Rất khó đạt được sự công nhận, cớ sao cậu phải như vậy? Mình nghĩ..."
Lâm Hạc Nguyên mặc kệ những lời này của anh. Nếu đã quyết định thổ lộ thẳng thắn thì cậu vốn đã chẳng thèm để ý đến những điều đó rồi.
Cậu chỉ cương quyết nắm chặt lấy một trọng điểm duy nhất.
"Khương Tiêu, Niên Niên à, trả lời mình đi... cậu thích mình chứ?"
Khương Tiêu yên lặng một lúc lâu, nhưng Lâm Hạc Nguyên luôn đủ kiên nhẫn với anh, chờ đến khi nhận được câu trả lời từ anh.
"... Thích."