Sau Khi Xuyên Sách Tôi Nghèo Rớt Mùng Tơi

Chương 1

Đêm hè khô nóng.

Ở đầu cầu Lâm Tiên, Giản Hoan ngồi cạnh đó, đang nghiêm túc ăn bánh nướng.

Bánh nướng rất cứng, vẻ mặt nàng hung tợn gặm nó, mồ hôi nhễ nhại.

Xung quanh nàng, có không ít bách tính đang ngồi phe phẩy quạt làm mát, tiếng nói chuyện về việc trong nhà bay đến theo gió.

“Ta nói cho ngươi biết, kinh doanh nhà trọ vẫn kiếm được nhiều tiền nhất, tháng này phòng trọ nhà lão Dương có nghìn vàng cũng không tìm được, kiếm được không ít!”

“Haizzz, ban ngày ta đã suy nghĩ, có nên để hai đứa trẻ dọn ra ở chung một phòng với tôi không, cho thuê gian phòng trống kia, có thể kiếm được bao nhiêu thì kiếm.”

“Vậy ngươi phải nhanh lên, qua mười ngày nữa đại hội nhận đồ đệ sẽ kết thúc, đến lúc đó người thuê phòng sẽ không nhiều vậy đâu…”

Nghe đến đây, Giản Hoan đột nhiên ngừng nhai lại.

Nàng nghĩ, cất bánh nướng lớn chưa gặm xong đi, coi như báu vật đặt vào bên trong túi.

Lau miệng, Giản Hoan dịch từ bên này sang bên kia cầu, ngồi bên cạnh đại nương, duỗi một ngón tay ra, cẩn thận chọc chọc đối phương.

Đại nương quay đầu nhìn nàng đầy khó hiểu.

Giản Hoan cười cong mắt, lộ ra hai hàng răng trắng: “Đại nương, người nói xem người có muốn cho thuê phòng không?”

Đại nương bình tĩnh quan sát Giản Hoan từ trên xuống dưới.

Vừa nhìn đã thấy cô nương này đi đường rất lâu rồi, phong trần mệt mỏi, có lẽ cũng là đến tham gia đại hội nhận đồ đệ kia.

Hơn nữa còn không có tiền gì, y phục trên người đều là mảnh vá, vừa khâu lại vá, rất xấu xí.

Trong nhà đại nương cũng không giàu có, căn phòng nhỏ lại tồi tàn, nhóm mục tiêu của bà cũng là loại nhân sĩ nghèo khổ không có tiền không thể ở nhà trọ.

Vì vậy, như vậy không trùng hợp sao! Vừa mới có ý nghĩ này, đã có khách đến cửa rồi!

Đại nương vội vàng tươi cười nhiệt tình trả lời: “Đúng đúng đúng, nhưng mà hai con của ta đang sống trong căn phòng này, bảo bọn chúng chuyển đi trong tối nay sợ là không…”

Giản Hoan vô cùng nhiệt tình bắt tay với đại nương: “Không sao không sao, đại nương, thật sự không giấu, trên người ta chỉ có 8 đồng tiền.”

Nụ cười của đại nương tắt vụt: “…”

Trong lúc phái Ngọc Thanh nhận đồ đệ, nhà trọ trong thành đã tăng giá lên rất nhiều, một đêm ở một phòng phải mất mấy lạng.

Cho dù phòng nhà bà không so được với nhà trọ, nhưng một đêm một trăm đồng cũng đáng chứ?

8 đồng? Cho ăn mày sao?

Đại nương vừa muốn từ chối, Giản Hoan lại cười tít mắt: “8 đồng tiền ở phòng củi của người một đêm, người xem được không?”

Đại nương dừng lại, đôi mắt to như hạt đậu quay tròn, thu lại lời từ chối đã đến miệng: “Được, được.”

Phòng chứa củi trống cũng là trống, 8 đồng tiền cũng là tiền mà.

Đại nương lập tức tạm biệt bạn, vui rạo rực đưa Giản Hoan về nhà.

Trong phòng củi, Giản Hoan và chủ nhà cùng dọn sạch một khoảng đất trống.

Nàng kéo một tấm thám từ trong bao căng phồng ra, trải lên trên đất, lấy bao làm gối, cứ ngủ như vậy.

Cảnh đêm dần tối, thời tiết nóng nực biến mất, trong phòng củi lọt gió khá mát mẻ.

Giản Hoan sờ giấy hôn thú và ngọc bội đồng tâm giấu trong lòng, bắt đầu mặc sức tưởng tượng những ngày dễ chịu sau khi lấy được tiền hủy hôn.

Nghĩ lại, nước mắt đã sắp rơi xuống.

Không dễ dàng gì mà.

Một tháng cực khổ, một tháng sống một ngày bằng một năm này, cuối cùng cũng đã chịu đựng qua.

Cho đến bây giờ, Giản Hoan vẫn còn đầy tức giận với những gì bản thân phải hứng chịu.

Vì sao người khác xuyên sách, đều không cần lo ăn lo uống, mà nàng xuyên sách, nghèo đến kinh thiên địa khϊếp quỷ thần.

Một tháng trước, Giản Hoan vừa mới trả hết tiền mua nhà, vui vẻ uống một ly rượu trước khi ngủ, mở mắt ra đã vô duyên vô cớ trở thành nữ phụ độc ác Giản Hoan trong quyển sách (Sư muội Giang Xảo Xảo) này.

(Sư muội Giang Xảo Xảo) là một quyển tiểu thuyết ngược luyến máu chó lấy bối cảnh là thế giới tu tiên.

Nữ chính Giang Xảo Xảo vừa vào phái Ngọc Thanh, không bao lâu đã nhận ra Thẩm Tịch Chi từng cứu mình.

Từ đó về sau, Giang Xảo Xảo luôn không xa không rời ở bên cạnh Thẩm Tịch Chi, nhưng sắp sưởi ấm được trái tim Thẩm Tịch Chi, nửa đường lại có một vị hôn thê xuất hiện, cũng chính là Giản Hoan.

Gia gia Giản Hoan đã cứu một nhà ba người Thẩm Tịch Chi khi hắn còn nhỏ, trưởng bối hai nhà mới quen đã thân, nên đã đính hôn cho hai đứa bé, viết giấy hôn thú, cho ngọc bội đồng tâm.

Chỉ là sau khi nhà họ Thẩm rời xa nhà họ Giản không bao lâu, đã mất hết tin tức.

Giản Hoan làm một nữ phụ đỡ đạn, càng lớn càng xấu, yêu thích hư vinh, sau khi gia gia chết đi hoàn cảnh gia đình sa sút, nghèo khó buộc phải gia nhập Ma tộc.

Sau khi nàng tu luyện 3 năm ở Ma tộc, bởi vì tính tình độc ác vô cùng xuất sắc, bị sắp xếp đến phái Ngọc Thanh làm nội gián.

Vừa mới vào phái Ngọc Thanh, Giản Hoan đã nhận ra Thẩm Tịch Chi chính là vị hôn phu của mình thông qua ngọc bội đồng tâm.

Thẩm Tịch Chi vì ơn cứu mạng của gia gia Giản Hoan, nên không ép buộc hủy hôn, mà là định cho tiền hoặc là lấy cách hòa bình khác hủy bỏ hôn ước.

Nhưng nguyên chủ có chết cũng không chịu hủy hôn, kẹp ở giữa gây sóng gió cho Thẩm Tịch Chi và nữ chính, làm nữ chính rất buồn bã, Thẩm Tịch Chi chán ghét, người đọc rất đau gan.

Cuối cùng, nữ chính thất vọng rơi vào vòng tay dịu dàng của nam chính.

Lúc Thẩm Tịch Chi hoàn toàn tỉnh ngộ thì đã không kịp nữa, hắc hóa thành ma, làm thế giới tu tiên không yên bình, cuối cùng chết dưới sự vây quét của chính đạo.

Đối với việc này, Giản Hoan xuyên sách tỏ ý, nàng đồng ý hủy bỏ hôn ước trong hòa bình, chỉ cần Thẩm Tịch Chi có thể cho tiền.

Trong sách có viết, lúc đó điều kiện mà Thẩm Tịch Chi cho nguyên chủ là 10 vạn linh thạch.

10 vạn linh thạch…

Giản Hoan ngủ ở phòng củi đọc thầm một tiếng trong lòng, không nhịn được cười hì hì hì.

-

Phái Ngọc Thanh nằm trên đỉnh núi.

Trời còn chưa sáng Giản Hoan đã xuất phát, tới giữa trưa mới trèo đến sơn môn.

Nhờ một tháng trèo đèo lội suối này, thể lực của Giản Hoan đã tăng lên mấy cấp, cõng một cái túi lớn trèo lên rất lâu, cũng không cảm thấy mệt lắm.

Trước cửa xếp 5 hàng dài, đều là người trẻ tuổi từ các nơi đến tham gia đại hội nhận đồ đệ.

Giản Hoan nhón chân lên quan sát một lúc, phát hiện có một hàng đặc biệt nhiều người, đa số đều là nữ tử.

Nàng thu ánh mắt lại, chọn một người khá vừa mắt ở gần đó bắt chuyện: “Vị đạo hữu này, cho hỏi quá trình của đại hội nhận đồ đệ diễn ra như thế nào?”

Trong sách có nhắc đến đại hội nhận đồ đệ, nhưng cũng chỉ nhắc qua, căn bản không viết chi tiết.

Trong kế hoạch của Giản Hoan, chuyện tìm Thẩm Tịch Chi lấy tiền hủy hôn và gia nhập phái Ngọc Thanh để tu luyện là quan trọng như nhau.

Nguyên chủ tu luyện ở Ma tộc, dĩ nhiên Giản Hoan không thể đi.

Phái Ngọc Thanh là phái lớn tổng hợp đứng đầu trong giới tu tiên, học cái gì cũng có, dĩ nhiên, kiếm tu là át chủ bài chuyên nghiệp, nhưng mà những thứ khác cũng không kém.

Nói tóm lại, phái Ngọc Thanh chính là Đại học Thanh Hoa trong thế giới tu tiên này.

Có thể đậu, dĩ nhiên Giản Hoa muốn đậu Thanh Hoa.

Cung Phi Hồng - thiếu niên vừa mắt thấy nàng chủ động nói chuyện với mình, vô cùng vui vẻ.

Y cảm thấy, nhất định là vẻ đẹp trai của mình đã thu hút Giản Hoan, vì vậy tỏ ra rất nhiệt tình: “Người xếp hàng trước, sau khi đến lượt ngươi thì duỗi tay ra đặt lên linh thạch kiểm tra, nhìn, chính là cái kia——”

Cung Phi Hồng chỉ về phía trước: “Nếu như linh thạch kiểm tra tỏa sáng, ngươi có thể đăng ký tên họ, nộp một ít tiền học và phí ở, đã có thể nhập môn. Nếu như không sáng,…”

Giản Hoan nheo mắt: “Đợi chút, tiền học và phí ở.”

Cung Phi Hồng không hiểu gì: “Ừm, nếu không thì sao?”

Vẻ mặt Giản Hoan không dám tin: “Lẽ nào không phải không cần dùng tiền sao??”

Cung Phi Hồng cạn lời: “Ngươi đi trường tư cũng phải nộp tiền học mà.”

Giản Hoan: “…”

Thì ra thế giới này phải nộp học phí và tiền ăn ở.

Nhưng nàng đọc những tiểu thuyết tu tiên khác, hình như bên trong các môn phái đều nhập học miễn phí bao ăn bao ở?

Này, vận may này của nàng không giống ai mà, xuyên sách rồi cũng thôi đi, sao cứ phải xuyên tới nơi mà ở đâu cũng phải dùng tiền chứ.

Giản Hoan che ngực, thấp thỏm hỏi: “Vậy tiền học, tiền ở là bao nhiêu?”

Cung Phi Hồng: “Tiền học 3000 linh thạch một năm, tiền ở thì không nhất định, có phòng một người, phòng hai người, phòng ba người…”

Hai mắt Giản Hoan choáng váng.

Bây giờ trên người nàng một viên cũng không có, tất cả tài sản chỉ là một tấm thảm rách, mấy bộ y phục rách, giày rách.

Nhưng Giản Hoan nghĩ lại, đợi giải quyết xong chuyện hủy hôn, 100000 linh thạch đến sổ, nàng còn có thể thiếu mấy trăm linh thạch này sao?

Trên mặt Giản Hoan lại lộ ra nụ cười.

Vốn định đăng ký trước rồi mới đi tìm vị hôn phu, nhưng bây giờ, nàng vẫn nên đi tìm vị hôn phu trước thôi, lấy tiền đến đăng ký.

Nghĩ như vậy, Giản Hoan chắp tay với Cung Phi Hồng: “Cảm ơn đạo hữu đã chỉ ra con đường giải quyết, tại hạ là Giản Hoan.”

Cung Phi Hồng cũng chắp tay: “Tại hạ là Cung Phi Hồng.”

Nghe vậy, Giản Hoan hơi dừng lại, trong mắt lập tức trở nên rất vi diệu.

Người này cũng coi như có tên có họ trong sách, chỉ là y và nàng giống nhau, rút ra đều là thẻ nhân vật phản diện không não.

Kể ra, trong sách nhân vật của nàng cũng coi như là chết nguyên vẹn, Cung Phi Hồng lại chết không toàn thây, thảm hơn nàng rất nhiều.

Haizzz, vốn là nhân vật phản diện, sao nỡ đốt thiêu nhau (*gốc là: tương tiên hà thái cấp).

Giản Hoan duỗi tay, đồng cảm vỗ vai Cung Phi Hồng: “Cung đạo hữu, bảo trọng, có duyên gặp lại.”

Vai trái Cung Phi Hồng tê dại vẻ mặt hơi ửng đỏ, trong lòng lại nghĩ cũng chưa đến thời gian một tách trà, trong lòng cô nương họ Giản này đã duyệt y rồi, làm người xấu hổ.

Y đang vui vẻ tưởng tượng, đã thấy Giản Hoan rời khỏi đội ngũ, vội lên tiếng ngăn lại: “Giản đạo hữu, ngươi đi đâu vậy? Ngươi không xếp sao? ”

Giản Hoan thở dài: “Thật sự không dám giấu, bây giờ ta không có số tiền học này.”

Cung Phi Hồng sững sờ, có hơi do dự.

Y rất có tiền, nhưng không đại biểu cho việc y thích làm người tiêu tiền như nước.

Có những người nợ tiền dù có đòi thế nào cũng không trả, có những người nợ tiền lại muốn trả tiền sớm.

Cũng không biết Giản Hoan là loại người nào.

Nhưng nàng chỉ chọn trúng y trong nhiều người như vậy, ánh mắt tốt như vậy, chắc chắn nhân phẩm sẽ không tệ.

Nghĩ như vậy, Cung Phi Hồng không do dự nữa: “Ta có thể cho ngươi mượn.”

Giản Hoan nghe vậy rất cảm động, nhưng vẫn từ chối: “Cảm tạ Cung đạo hữu, nhưng mà ta có cách khác, không làm phiền ngươi nữa."

Nàng không thích nợ tiền, đây cũng là lý do vì sao ở hiện đại nàng lựa chọn mua nhà trả góp.

Chủ yếu là cảm thấy vay tiền mua có thể tránh tiền tăng thêm, vào ở nhà mới sớm hơn mấy năm. Nhưng mỗi tháng đều phải trả khoản vay, sẽ làm Giản Hoan không có cảm giác an toàn.

Lỡ như thất nghiệp thì sao? Lỡ như thật sự không muốn làm công việc hiện tại thì sao?

Nàng thà muộn mấy năm, tiết kiệm đủ tiền sẽ mua.

Nhưng đợi nàng mua được, còn chưa kịp dọn vào nhà mới, nàng đã xuyên sách rồi…

Thế sự vô thường mà.

Trong lòng Giản Hoan rơi lệ thành sông, trong ánh mắt đưa tiễn của Cung Phi Hồng, đi đến phía trước từ bên cạnh.

Lúc đi đến đầu hàng, một vị nữ tu bạch y ngăn nàng lại, công tư phân minh nói: “Kiểm tra linh căn thì xếp hàng ở phía sau, đừng chen hàng.”

Giản Hoan chớp mắt, ngoan ngoãn lên tiếng: “Nhưng tu sĩ tỷ tỷ, ta đến tìm người.”

Nữ tu bạch y nghi ngờ: “Tìm người? Tìm ai?”

Giản Hoan lấy ngọc bội đồng tâm từ trong ngực ra cho đối phương xem: “Ta tìm Thẩm Tịch Chi, ta là vị hôn thê của hắn. Đây là ngọc bội đồng tâm tổ truyền của nhà họ Thẩm, có lẽ trên người của Thẩm Tịch Chi có một nửa kia.

“Tu sĩ tỷ tỷ có biết hắn không?”

Nữ tu bạch y sững sờ, trên mặt lập tức kinh ngạc: “Thẩm Tịch Chi?”

Thẩm Tịch Chi, trên dưới phái Ngọc Thanh không ai không biết.

Các đệ tử phái Ngọc Thanh ngồi bên kia phụ trách kiểm tra linh căn ai cũng tai thính mắt tinh, cũng đều nghe thấy lời của Giản Hoan.

Mấy người ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, sau đó cùng nhìn về một phía.

Giản Hoan nhìn theo, lập tức thấy trước hàng dài nhất có nhiều nữ tử nhất, một bóng người từ từ đứng dậy.

Mấy cây cổ thụ nghìn năm trước sơn môn cánh là um tùm, từng tầng lớp lá che mất ánh nắng mặt trời buổi chiều, nhưng có một tia sáng lọt qua kẽ hở, lấp lánh bao phủ lên người thiếu niên.

Hắn mặc y phục đệ tử màu trắng của phái Ngọc Thanh, trên đầu cài trâm gỗ bình thường, nhưng ngũ quan được chạm khắc tinh xảo, tôn lên con người xuất sắc của y, ngay cả trâm gỗ cũng biến thành cao quý.

Vẻ mặt thiếu niên trắng bệch không khỏe, đôi mắt sâu thẳm màu nâu đậm gợn sóng, giống như hổ phách.

Hắn nhìn về phía Giản Hoan, trên mặt không có biểu cảm gì: “Ta chính là Thẩm Tịch Chi.”