Sau Khi Xuyên Sách Tôi Nghèo Rớt Mùng Tơi

Chương 1: Mở đầu

Đêm hè khô nóng.

Ở đầu cầu Lâm Tiên, Giản Hoan ngồi cạnh đó, đang nghiêm túc ăn bánh nướng.

Bánh nướng rất cứng, nàng hung tợn gặm nó, mồ hôi nhễ nhại.

Xung quanh nàng có không ít bách tính đang ngồi phe phẩy quạt làm mát, tiếng nói chuyện về việc trong nhà bay đến theo gió.

“Ta nói cho ngươi biết, kinh doanh nhà trọ vẫn kiếm được nhiều tiền nhất, tháng này phòng trọ nhà lão Dương có dùng nghìn vàng cũng chưa chắc ở được, kiếm lời không ít!”

“Haizzz, ban đầu ta còn đang suy nghĩ, có cần để hai đứa con chen chúc chung một phòng với ta không, rồi cho thuê căn phòng trống kia, có thể kiếm được bao nhiêu thì kiếm bấy nhiêu.”

“Vậy ngươi phải nhanh lên, qua mười ngày nữa đại hội nhận đồ đệ sẽ kết thúc, đến lúc đó người thuê phòng sẽ không nhiều vậy đâu…”

Nghe đến đây, Giản Hoan đột nhiên ngừng nhai lại.

Nàng suy nghĩ một hồi, cẩn thận cất bánh nướng lớn chưa gặm xong, coi như báu vật đặt vào bên trong túi.

Lau miệng, Giản Hoan dịch từ bên này sang bên kia cầu, ngồi bên cạnh đại nương, duỗi một ngón tay ra, cẩn thận chọc chọc đối phương.

Đại nương nghi ngờ quay đầu lại nhìn nàng.

Giản Hoan cười cong mắt, lộ ra hai hàng răng trắng: “Đại nương, người nói xem người muốn cho thuê phòng đúng không?

Đại nương bình tĩnh quan sát Giản Hoan từ trên xuống dưới.

Vừa nhìn đã biết cô nương này đi đường rất lâu rồi, phong trần mệt mỏi, có lẽ cũng là đến tham gia đại hội nhận đồ đệ kia.

Hơn nữa còn không có nhiều tiền, quần áo trên người đều là mảnh vá, vừa khâu lại vá, rất xấu xí.

Trong nhà đại nương cũng không giàu có, căn phòng nhỏ lại tồi tàn, nhóm mục tiêu của bà cũng là loại nhân sĩ nghèo khổ không có tiền không thể ở nhà trọ.

Vì vậy, như vậy không trùng hợp sao! Vừa mới có ý nghĩ này, đã có khách đến cửa rồi!

Đại nương vội vàng tươi cười nhiệt tình trả lời: “Đúng đúng đúng, nhưng mà hai con của ta đang sống trong căn phòng này, bảo bọn chúng chuyển đi trong tối nay sợ là không…”

Giản Hoan vô cùng nhiệt tình bắt tay với đại nương: “Không sao không sao, đại nương, thật sự không giấu, trên người ta chỉ có 8 đồng tiền.”

Nụ cười của đại nương tắt vụt: “…”

Trong lúc phái Ngọc Thanh nhận đồ đệ, nhà trọ trong thành đã tăng giá lên rất nhiều, ở một đêm phải mất mấy lạng bạc.

Cho dù phòng nhà bà không so được với nhà trọ, nhưng một đêm một trăm đồng cũng đáng chứ?

8 đồng? Cho ăn mày sao?

Đại nương vừa muốn từ chối, Giản Hoan lại cười tít mắt: “8 đồng tiền ở phòng củi của người một đêm, người xem được không?”

Đại nương dừng lại, đôi mắt to như hạt đậu quay tròn, thu lại lời từ chối đã đến miệng: “Được, được.”

Phòng chứa củi trống cũng là trống, 8 đồng tiền cũng là tiền mà.

Đại nương lập tức tạm biệt bằng hữu, vui rạo rực dẫn Giản Hoan về nhà.

Trong phòng củi, Giản Hoan và chủ nhà cùng dọn sạch một khoảng đất trống.

Nàng kéo một tấm thảm từ trong chiếc túi căng phồng ra, trải lên trên mặt đất, lấy túi làm gối, cứ ngủ như vậy.