Ta Dựa Vào Việc Rút Thẻ Để Sống Sót

Chương 36

Để ứng phó cho việc ngày mai phải đi gặp bạo quân.

Vào ban đêm, Kiều Tinh Nam đã cùng với số 0 và Phong Lăng tập luyện ròng rã suốt hai giờ.

Rạng sáng ngày hôm sau, Farrel Ruier và chú Steria vẫn như thường ngày đi gia tăng độ thiện cảm với những người khác, dẫn đạo dư luận, Kiều Tinh Nam thì chỉnh trang lại ngoại hình, dựa theo kế hoạch, dẫn số 0 và Phong Lăng cùng đi đến cung điện của Asrit.

Cùng lúc đó, Asrit ngồi ở trong thư phòng cung điện, ném tin tức thuộc hạ truyền đến lên trên bàn. Hắn dùng tay chống đầu, ngữ khí mang theo vài phần thờ ơ, nhưng không hiểu sao lại làm cho người ta cảm thấy rợn người.

"Khi nào bốn nước đi vào Arilance thì hãy giao Kế hậu cho Biala, mặc dù đã bị tước mất tay chân, nhưng bọn họ có lẽ sẽ không ghét bỏ công chúa quốc gia mình đâu."

Hoàng kim mãng xà đã to lớn hơn một chút cuộn ở trên bờ vai Howard, nghe thấy giọng của Asrit, nó nâng đầu lên, hơi lắc qua lắc lại vài cái, lè lưỡi rắn ra, mắt rắn xanh biếc nhìn thẳng vào đối phương, giống như là muốn thử xem có thể tới gần đối phương hay không. Nhưng ở trong tầm mắt băng lãnh của Asrit, nó chỉ có thể yên lặng núp ở bên gáy Howard.

Howard không bối rối chút nào, hắn nghe tiếng liền gật đầu, cung kính nói: "Vâng, bệ hạ yên tâm, mấy tháng tiếp theo, chúng thần vẫn sẽ trông coi nghiêm ngặt như cũ."

Trông coi nghiêm ngặt như cũ chính là đảm bảo mỗi ngày Kế hậu và thân vương đều phải chịu cực hình gọt thịt, bẻ xương, chỉ cần có thể cam đoan là bọn họ vẫn còn sống để sứ giả Biala nhìn thấy là được.

Howard cúi đầu, chờ mệnh lệnh của đế vương.

Vốn dĩ hắn cũng không hiểu được, bệ hạ đã chán ghét đám người Kế hậu như vậy, vì sao không trực tiếp gϊếŧ chết bọn họ luôn. Tựa như lúc trước, ngài ngoan lệ quả quyết gϊếŧ chết Giáo hoàng để thượng vị, nhưng đến mấy tháng trước, hắn mới biết một chút chuyện, mới lờ mờ hiểu rõ được một chút.

Đúng lúc này, người hầu ở bên ngoài gõ cửa một cái.

Asrit dường như đã đoán được nguyên nhân có tiếng gõ cửa, hắn dựa vào ghế, trong mắt dường như có thêm một chút cảm xúc không rõ: "Dẫn bọn họ vào đi."

Howard lĩnh mệnh đi ra ngoài.

Rất nhanh, hắn liền dẫn ba người đi vào.

Ánh mắt Asrit rơi vào nam nhân đi ở phía trước, mấy ngày không gặp, tướng mạo vị "bằng hữu" này của hắn vẫn kinh diễm như cũ, khi đối diện với cặp mắt màu vàng óng kia, cảm xúc hừng hực vốn đã bị ẩn sâu ở trong huyết mạch của hắn dường như lại dâng lên một chút, khóe miệng của hắn hơi cong lên.

Đôi mắt này quả nhiên là rất xinh đẹp.

Nhất là lúc nhìn mình, ánh mắt vừa yên bình lại mang theo chút kiêu ngạo, giống như mình và hắn là ngang tầm với nhau. Asrit nghĩ như vậy, khao khát giữ đôi mắt này lại mạnh hơn một chút.

Hắn nhếch khóe miệng lên, cụp mắt xuống, nhìn về phía hai người đứng bên cạnh nam nhân tóc đen.

Một người mặc áo choàng đen, từ đầu đến chân đều là màu đen, nửa gương mặt thì dùng khăn lụa che khuất, chỉ lộ ra cặp mắt màu lam thâm thúy, một người khác thì khoác áo choàng màu trắng, mũ trùm rộng lớn che khuất nửa khuôn mặt trên, dáng người gầy gò thon dài.

Khi nam nhân tóc đen ngồi xuống cái ghế phía dưới bên trái của mình thì hai vị thuộc hạ phía sau hắn cũng ngoan ngoãn đứng ở cái ghế đằng sau, một đen một trắng, một tấc cũng không rời khỏi vương bọn họ.

Asrit nhìn thoáng qua một chút xong liền thu hồi ánh mắt, sau đó nói với Howard: "Ngươi đi đi."

Howard dừng lại một chút, sau đó mới gật đầu xác nhận.

Hắn biết bệ hạ muốn hắn tự mình đi xử lý chuyện Kế hậu bên kia, ngay vào lúc Howard chuẩn bị rời đi, hoàng kim mãng xà quấn ở trên cánh tay hắn liền tỏ ra không vui.

Hoàng kim mãng xà trượt xuống khỏi người Howard, ngoằn ngoèo uốn éo bò về phía Asrit. Nó rõ ràng đã không nhớ được trước đó cũng bởi vì bị Asrit cự tuyệt nên nó mới quấn lên trên người Howard, lúc này nó lại một lòng muốn bám lấy người Asrit.

Nhưng hoàng kim mãng xà còn chưa bò gần được vài mét thì Asrit đã dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn nó, đó không phải là làm bộ uy hϊếp nữa, mà là một loại cảnh cáo lạnh lùng, nếu như nó còn dám tới gần thì đối phương sẽ gϊếŧ chết nó.

Hoàng kim mãng xà lập tức cứng đờ người dừng lại.

Howard thấy thế, vội vàng ngồi xuống, muốn ôm Kim điện hạ đi. Khoảng thời gian này, cảm xúc bệ hạ rất bất ổn, lỡ như ngài ấy nổi giận thì Kim điện hạ cũng sẽ không thoát được.

Ai mà ngờ được, mặc dù Kim điện hạ ngốc, nhưng theo một góc độ nào đó thì trực giác của nó rất chuẩn. Nó biết nếu như Howard đem nó đi thật thì nó sẽ không thể nào tiếp tục quan sát xem rốt cuộc Asrit đang gặp vấn đề gì được.

Hoàng kim mãng xà lập tức uốn éo thân thể, Howard còn chưa đυ.ng phải nó, nó đã uốn éo người bò về phía nam nhân ngồi rất gần Asrit.

Từ khi tiến vào tòa cung điện, trong lòng Kiều Tinh Nam đã khá là bất an, y ngồi yên tại chỗ, khắc chế lòng hiếu kỳ của mình, cố gắng không nhìn về phía người bên cạnh.

Mười mấy ngày nay bạo quân bận đi chỉnh dung sao?

Sao có thể thay đổi lớn như thế?

Vẻ ngoài bạo quân vốn dĩ đã rất đẹp rồi, tóc vàng mắt xanh, góc cạnh rõ ràng, mặc dù hỉ nộ vô thường, âm tình bất định, nhưng nếu như nhìn kỹ thì sẽ phát hiện trên người đối phương mang theo một vẻ ngây ngô khó mà phát giác ra được.

Nhưng bây giờ điểm ngây ngô này đã hoàn toàn biến mất, mái tóc vàng óng hơi dài trước kia đã dài đến eo, con người xanh biếc càng thêm tĩnh mịch. Nếu như trước đó, Kiều Tinh Nam có thể nhìn ra tâm tư của đối phương từ ánh mắt của hắn, thì hiện tại y lại không thể đoán được đối phương đang nghĩ cái gì.

Còn cả con rắn kia nữa.

Kiều Tinh Nam nhìn con rắn bị bạo quân dùng ánh mắt dọa sợ không còn dám tiếp cận hắn nữa mà xông thẳng về phía của mình, ngón tay đặt ở trên ghế khẽ nhúc nhích. Một giây sau số 0 xuất hiện ở trước người y, thân thể căng cứng.

"Lôi ra."

Một giọng nói nghiêm nghị vang lên.

Thân thể người mặc áo choàng màu trắng nhanh chóng cứng ngắc, cho dù là ai cũng có thể nhìn ra người mặc áo choàng trắng này đang lo lắng cho an nguy của vương, nhưng lại bởi vì mệnh lệnh của vương mà không thể không lui ra phía sau.

Hoàng kim mãng xà nhìn người áo choàng trắng bị lệnh lui xuống, động tác nhanh hơn, trườn dọc theo chân của nam nhân tóc đen đi lên. Ngay sau đó, thân rắn quấn ở trên cánh tay đối phương, lè lưỡi ra, khéo léo dựa vào bên gáy Kiều Tinh Nam, làm bộ như mình là một vật phẩm trang sức không biết động.

Thân thể Howard cứng đờ, ánh mắt hắn liếc qua lập tức nhận ra nét mặt đế vương không có chút biến hóa nào, trong lòng nhẹ nhàng thở ra.

Nếu bệ hạ không có ý định động thủ thì nghĩa là khoảng cách này cũng chưa chạm đến ranh giới cuối cùng của bệ hạ, nghĩ thông suốt điểm này, Howard liền khom người hành lễ rồi lui xuống.

Kiều Tinh Nam bị rắn quấn lấy cánh tay, lờ mờ nhận ra ánh mắt bạo quân rơi lên trên người mình.

Nét mặt của hắn không thay đổi, bình tĩnh nhìn lại vào đôi mắt xanh biếc tĩnh mịch của đối phương.

Mọi người đều biết, lúc đang nhìn nhau, ai là người dời mắt đầu tiên thì sẽ thua, hiện tại bạo quân khiến cho người ta không nhìn thấu, cho nên thiết lập của mình nhất định phải vững vàng, như vậy mới có thể bảo vệ được tính mệnh của mình.

Chí ít thì lúc đối mặt với bạo quân, mình cũng không thể biểu hiện ra một chút chột dạ nào.

"Kiều không sợ nó sao?"

Đúng lúc này, bạo quân bỗng nhiên mở miệng.

Kiều Tinh Nam không ngờ bạo quân lại hỏi vấn đề này, mặt y lộ vẻ ngờ vực: "Có gì đáng để sợ?"

Đôi mắt sắc của bạo quân hơi tối lại, không nói gì nữa.

Kiều Tinh Nam thực sự không sợ rắn.

Hoàng kim mãng xà tính tình ôn thuần. Kiếp trước, lúc y làm trong đoàn làm phim, thường xuyên làm việc với tổ đạo cụ cũng từng nhìn thấy nhiều con rắn kiểu như này. Đối với loại rắn dài hơn một mét y cũng không quá là sợ hãi, huống chi, rắn huynh này còn là người cùng cảnh ngộ với y.

Kiều Tinh Nam nhớ trước đó bạo quân rất là thích rắn huynh, tuy bình thường sẽ đột nhiên bóp cái đuôi của nó, bấm đầu của nó, mặc dù hành vi thô bạo nhưng vẫn thể hiện một sự thân cận nào đó.

Hiện tại, rắn huynh còn không được cho phép tới gần hắn.

Liên hệ với những gì Phong Lăng nói trước đó, Kiều Tinh Nam thầm thở dài trong lòng. Có lẽ bạo quân mới nuôi thêm một con ma thú có vảy cường đại, rắn huynh đáng thương dường như không biết chủ nhân mình có mới nới cũ, muốn ruồng bỏ mình rồi.

Cũng chính là vì khoảnh khắc đồng tình trong chớp nhoáng này với rắn huynh mà Kiều Tinh Nam mới không nhịn được muốn giúp nó một tay.

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết để trợ giúp rắn huynh Kiều Tinh Nam vẫn phải nắm rõ, đó là hành vi này này sẽ không ảnh hưởng đến toàn cục, cũng không chọc giận bạo quân.

Nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của Asrit, lông mi Kiều Tinh Nam khẽ run lên. Nghĩ đến ý đồ mình đến đây, ngón tay của y khẽ xẹt qua lớp vảy của hoàng kim mãng xà, chủ động lên tiếng nói:

"Bây giờ nói có thể là hơi trễ, nhưng may là có sự trợ giúp của Asrit mà ta mới có thể nhanh chóng xử lý những người phản bội kia." Lúc nói câu nói này, nét mặt Kiều Tinh Nam khá yên bình, nhưng ánh mắt lại toát ra một vẻ thân cận cùng biết ơn.

Asrit nhìn cặp mắt vàng lộ ra vẻ thân cận kia, ánh mắt khẽ nhúc nhích: "Không cần phải khách khí. Kiểu, những người phản bội kia ngươi đã giải quyết xong rồi đúng không?"

Kiều Tinh Nam khẽ gật đầu, y ra hiệu liếc nhìn Phong Lăng: "Trước đó ta từng bảo kỵ sĩ của ngài nói với ngài là giám sát quan của ta đã tới, không biết ngài có nhận được tin tức này hay không."

"Khi đó người tới không chỉ có một mình Phong Lăng mà còn có một người nữa, bởi vì nhận được mệnh lệnh của ta mà đã về nước xử lý đám phản bội kia rồi."

Lúc trước vì đổi đồng vàng, y đã lấy cớ là để xử lý kẻ phản bội không tồn tại, thu nhận vật liệu làm "Quyển trục ma pháp". Vì hợp lý hoá cho việc giữ Phong Lăng ở lại, nhất định phải có một người khác đi xử lý "Kẻ phản bội" .

Đây cũng là lý do tại sao Kiều Tinh Nam cổ ý đến đây để giải thích.

Asrit gật đầu một cái, nhưng so với chuyện này thì thứ hắn quan tâm hơn chính là: "Không biết Kiều đã xử lý đám phản bội kia như thế nào?"

Kiều Tinh Nam biết bạo quân cực kỳ ghét những kẻ phản bội, nên y đương nhiên cũng biết phải làm như thế nào để đáp lại.

"Đưa bọn họ đến chỗ nên đến"

Y chậm rãi nói, trong giọng nói mang theo một chút hơi lạnh.

Nghe được câu này, trong mắt Asrit lộ ra mấy phần hài lòng, hiển nhiên là rất thưởng thức cách làm của Kiều Tinh Nam, hắn dừng lại một chút, đột nhiên nói: "Hai ngày này ta bận rộn chính vụ nên không thể dành chút thời gian tới gặp ngươi, Kiều đừng trách ta."

Sắc mặt Kiều Tinh Nam khẽ thả lỏng, trong lòng bất ngờ cảm thấy ấm áp, giống như thực sự nghe thấy bằng hữu quan tâm: "Asrit không cần để ở trong lòng, chính vụ quan trọng hơn."

"Đúng lúc mọi chuyện đã được giải quyết xong hết rồi, ta có thể dành nhiều thời gian hơn đi chơi với Kiều."

Không cần không cần, bạo quân cứ tiếp tục làm việc đi.

Kiều Tinh Nam điên cuồng cự tuyệt trong lòng, nhưng nét mặt lại tỏ vẻ hơi cảm động, nhưng sau đó lập tức lại biến thành do dự: "Làm vậy không sợ chậm trễ chính sự của Asrit sao?"

Asrit cười cười: "Không đâu, ta không ngại chút thời gian ay."

Vẻ ôn hòa trên mặt Kiều Tinh Nam không thay đổi, mặc dù từ lúc sớm tinh mơ y đã quyết định là phải gia tăng độ thiện cảm của bạo quân, nhưng nhìn bạo quân bây giờ đã trở nên âm tình bất định, thần bí khó lường, trong lòng của y không khỏi hơi lo lắng.

Nhưng dù có không muốn đối mặt thể nào thì cũng không thể tránh khỏi.

"Vậy thì tốt rồi." Con mắt màu vàng óng của Kiều Tinh Nam hơi cong lại.

Bỗng nhiên cảm giác được phần cánh tay hơi nặng một chút, Kiều Tinh Nam nghiêng đầu, liền nhìn thấy đôi mắt rắn trong suốt thanh tịnh xanh biếc của con hoàng kim mãng xà đang cuộn trên cánh tay mình, con mắt nhìn chăm chăm nam nhân đang cười khẽ phía đối diện.

Mà khi ánh mắt của nam nhân kia rơi vào trên thân rắn, Kiều Tinh Nam lại có thể cảm giác rõ ràng được con hoàng kim mãng xà hơi dùng sức, chóp đuôi thì vỗ nhẹ lên cánh tay của mình, toàn thân tràn đầy căng thẳng.

Một giây sau, Asrit vô tình liếc ánh mắt sang chỗ khác, căn bản không nhìn vào con hoàng kim mãng xà nữa.

Hoàng kim mãng xà buông thõng đầu rắn xuống, thương tâm áp vào bên gáy Kiều Tinh Nam, dường như muốn tìm kiếm sự an ủi.

Thật là một vị chủ nhân tàn nhẫn.

Kiều Tinh Nam nhìn hoàng kim mãng xà, luôn cảm giác con rắn đang quấn trên cánh tay của mình giống như một con chó con vì bị chủ nhân lạnh nhạt mà buồn bã.

Vẻ trìu mến trong mắt càng sâu hơn.

Ánh mắt của y nhu hòa, trấn an vuốt ve vảy con tiểu xà, không thể không nói, cảm giác chạm vào rất tuyệt.

"Kiều, ngươi cũng thích rắn sao?"

Asrit nhìn đôi mắt còn chói hơn cả kim lưu ly của Kiều Tinh Nam, bỗng nhiên lên tiếng hỏi.

Đây là lần thứ hai hắn trông thấy ánh mắt Kiều Tinh Nam trở nên như vậy.

Lần đầu tiên là lúc ở trên yến hội, Kiều Tinh Nam nói đến quốc gia của y. Khi đó, ánh mắt của y tựa như là kim sắc xinh đẹp nhất thế giới này, khiến cho người ta không nhịn được muốn đưa tay ra chạm vào.

Nhưng có một việc mà hắn không ngờ tới, đó là đối phương sẽ lộ ra ánh mắt xinh đẹp như vậy đối với một con tiểu xà.

Yêu thích thì không nói, chỉ có thể nói là không ghét.

Kiều Tinh Nam nghĩ lại những gì mà bạo quân nói trước đó, tiểu xà chỉ có làn da là đẹp mắt, cho nên y liền thuận theo ý tử lúc trước của hắn, ngữ khí mang theo ý cười, nhưng thật ra là tràn đầy cẩn thận trả lời.

"Nó rất xinh đẹp."

Bạo quân ừ một tiếng, không biết nghĩ như thế nào, hắn lại bỗng nhiên nói một câu: "Ta còn xinh đẹp hơn nó."

Kiều Tinh Nam ngơ ngác một chút, sở thích mới à?

Kiều Tinh Nam ừ một tiếng, trên mặt vẫn mang theo ý cười như cũ, nhưng mà lại không phải thứ mà Asrit muốn nhìn thấy. Ánh mắt Asrit trở nên lãnh đạm một chút, trong lòng đột nhiên cảm thấy hơi bực bội.

Tâm trạng trong kỳ hung tàn thay đổi thất thường là một điều rất bình thường, lúc đó hắn sẽ có ý thức lãnh địa vô cùng mạnh, kỳ ấu niên bởi vì nhỏ yếu nên không thể hiện rõ ràng, chỉ khi nào tiến vào kỳ hung tàn, tính tình mới sinh ra thay đổi, chờ đến sau này thành niên sẽ hoàn toàn được định hình.

Kỳ hung tàn phần lớn sẽ phải chịu ảnh hưởng từ kỳ ấu niên.

Nếu như lúc tiến vào kỳ ấu niên có người dẫn đạo, tính tình có thể sẽ điềm tĩnh hơn một chút, nhưng nếu như không có ai thì lúc tiến vào kỳ hung tàn, bọn họ sẽ sinh ra một sự bài xích và sát ỷ rất mạnh với những dị tộc khác, đến cả những dị tộc có cùng huyết mạch thì cũng không ngoại lệ, đây là một loại bảo hộ bản thân theo bản năng.

Ánh mắt Asrit hơi tối lại một chút, đột nhiên cũng không còn cái gì để nói nữa: "Kiều, hôm nay ta hơi mệt chút, ngày mai ta sẽ trò chuyện tiếp với ngươi sau."

Đây là có ý đuổi khách.

Kiều Tinh Nam gật đầu, y lo lắng bảo Asrit chú ý nghỉ ngơi, rồi liền đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Hoàng kim mãng xà quấn lấy cánh tay Kiều Tinh Nam, phát hiện ra động tĩnh đối phương xong liền do dự không biết có nên đi xuống hay không. Nhưng khi bắt gặp ánh mắt còn lãnh đạm hơn trước đó nó lại nhanh chóng an phận quấn ở trên cánh tay Kiều Tinh Nam không nhúc nhích.

Kiều Tinh Nam thấy thế, ánh mắt rơi vào trên mặt Asrit, thấy đối phương cũng không phản đối việc mình mang nó đi, không khỏi hừ một tiếng ở trong lòng. Đúng là lòng dạ đế vương, chỉ cần không thích thì dù tiểu xà nhà mình bị người khác mang đi cũng không quan tâm.

Nhưng mà cũng đúng thôi, đây là địa bàn của người ta, cho dù có không được sủng ái thì đó cũng là sủng vật của đế vương, chắc chắn không mất được, đi đâu cũng có thể tìm thấy.

Nghĩ như vậy, trên cánh tay Kiều Tinh Nam liền quần theo một rắn, dẫn hai thuộc hạ rời khỏi phòng của bạo quân.

Chờ đến khi cánh cửa hoàn toàn bị đóng lại, không một cơn gió nào có thể lọt vào thì con ngươi xanh biếc của Asrit lại ẩn ẩn lộ ra hồng quang, tay của hắn đặt ở trên thành ghế, một giây sau, thành ghế liền nát thành tro bụi.

Chỉ có thể nói, trực giác của Mạc Kim thật sự là quả chuẩn, nếu lúc đó nó ở lại thì có lẽ đống tro bụi kia chính là nó.

Kiều Tinh Nam đi ra cửa xong thì cũng không dừng lại.

Y mang theo con Mạc Kim, nhịp chân ung dung đi về phía chỗ ở của mình, Phong Lăng sau lưng bỗng nhiên bước nhanh hơn hai bước, hạ giọng nói:

"Chủ nhân, đằng sau có người đi theo."

Kiều Tinh Nam ừ một tiếng, bước chân không thay đổi.

Có thể là vì bạo quân đã tín nhiệm bọn họ hơn một chút, hoặc cũng có thể là sau khi tiến cung thì kỵ sĩ phòng thủ đã nhiều hơn nên lúc mấy người bọn họ ra cửa đã không còn kỵ sĩ giám thị nữa.

Mà lúc này lại đột nhiên xuất hiện một kỵ sĩ.

Ánh mắt Kiều Tinh Nam rời qua con rắn đang ủy khuất dựa vào trên bả vai mình, đưa tay sờ lên đầu của nó, hoàng kim mãng xà thoải mái cọ cọ vào ngón tay của Kiều Tinh Nam, làm đôi mắt màu vàng kim của Kiều Tinh Nam hiện lên ý cười.

Xem ra bạo quân cũng không hoàn toàn là có mới nới cũ.

Phong Lăng nói xong thông tin mình thu được thì liền không lên tiếng nữa, lùi đến bên người số 0, theo sát đằng sau Kiều Tinh Nam.

Cung điện bạo quân cách chỗ ở của Kiều Tinh Nam không xa, ngay khi mà bọn họ sắp đến cửa cung điện của mình thì xa xa đã nhìn thấy có ba người đứng ngoài cửa.

Hai nữ nhân mặt mày ôn nhu, phong thái yểu điệu, đứng ở bên người hai nàng là một vị nam nhân anh tuấn bất phàm nhưng khuôn mặt nghiêm túc, thoạt nhìn không phải dạng người dễ gần.

Là ba vị tộc trưởng Mộc tộc.

Kiều Tinh Nam sinh lòng cảnh giác, người Mộc tộc tới đây làm gì?

Nhìn thấy Kiều Tinh Nam trở về, ba người Mộc tộc thi lễ một cái, mặc kệ trong lòng nghĩ cái gì, trên mặt bọn họ vẫn tỏ ra rất cung kính.

Nhưng mà Kiều Tinh Nam phát hiện, khi ba người nhận ra được hoàng kim mãng xà đang quấn ở trên cánh tay mình thì nét mặt đều có chút kinh ngạc.

"Có chuyện gì vậy?"

Đối với thuộc hạ tâm phúc của hảo hữu, thái độ nam nhân tóc đen liền ôn hòa hơn một chút.

Nếu như là thường ngày thì lúc này sẽ là Long Đăng lên trả lời câu hỏi, nhưng vì người mặc áo choàng trắng số 0 đổi diện hơi bài xích với Long Đằng tộc nên Liên Phù mới thay hẳn ẩm giọng trả lời.

"Các hạ tôn kính, Mộc tộc rất thích thưởng nguyệt, hôm nay là đêm trăng tròn, đồng thời cũng là buổi tụ hội một tháng một lần của Mộc tộc."

"Lần trước bọn ta đã có một cuộc nói chuyện vô cùng vui vẻ với số 0 các hạ, cho nên bọn ta muốn tới mời số 0 các hạ tham gia buổi thưởng nguyệt hôm nay của bọn ta, cũng làm cho tình hữu nghị của Mộc tộc ở Hỗn Độn đế quốc và Arilance càng thêm sâu sắc."

Một bên, Liên Dao cũng nói thêm vài câu.

Long Đằng lúc này vốn nên chú ý đến vị nam tử kiêu ngạo trước mặt, rồi thuận tiện quan sát vị đồng tộc không thích tiếp xúc với Long Đằng tộc kia, nhưng tâm tư của hắn hiện tại chỉ để ý đến Kim điện hạ, muốn dùng tầm mắt của mình để gọi Kim điện hạ đi theo mình.

Chóp đuôi của Kim điện hạ chạm vào cái vòng vàng của Kiều Tinh Nam, đầu đặt ở trên bờ vai Kiều Tinh Nam, suýt nữa là ngủ thϊếp đi, thân thể của nhân loại này lành lạnh, thật sự là thoải mái.

Tuổi tác quá nhỏ, dung lượng não không đủ nên nó căn bản không có chú ý tới Long Đằng đối diện đang nhìn nó chằm chằm.

Kiều Tinh Nam cũng không nhận ra được những động tác bí ẩn giữa Long Đằng và hoàng kim mãng xà, y nghe thấy số 0 nói với chính mình trong đầu:

"Số 0, muốn đi, trợ giúp cho chủ nhân."

Kiều Tinh Nam cảm thấy trái tim thật ấm áp. Nếu cùng thưởng nguyệt với các tộc nhân Mộc tộc khác thì cũng có một chút nguy cơ bị bại lộ, nhưng nếu quả thật vượt qua được thì nói không chừng cũng có thể làm cho tình cảm của họ và Mộc tộc Arilance đế quốc sâu sắc hơn.

Kiều Tinh Nam suy tư một chút, y lạnh nhạt đảo mắt vàng qua ba người trước mặt, sau đó nói: "Số 0, chuyện này ngươi tự xử lý."

Nói xong cũng không có ý định ở lại nữa, chuẩn bị đi vào.

Long Đằng bỗng nhiên lên tiếng: "Các hạ, con rắn trên cánh tay ngài có cần ta giúp ngài mang đi không?"

Kiều Tinh Nam dừng lại một chút, ánh mắt rơi vào con hoàng kim mãng xà nằm trên bả vai mình đang lè lưỡi rắn, mắt rắn xanh biếc thấu triệt trong trẻo, y dừng lại một lát, ừ một tiếng.

Dù sao cũng không thể để sủng vật của đế vương ở chỗ của mình mãi được.

Kiều Tinh Nam nghĩ như vậy, liền chạm chạm vào con hoàng kim mãng xà trên cánh tay mình, ra hiệu nó đi đến chỗ Long Đăng.

Bên kia, vẻ mặt nghiêm túc của Long Đằng đã nhu hòa trở lại: "Kim điện hạ."

Hoàng kim mãng xà ban đầu còn không muốn đi, nhưng sau khi Long Đằng kiên nhẫn thúc giục, nó mới hơi không nỡ cọ cọ lên cái vòng tay trên cổ tay Kiều Tinh Nam, sau đó liền tự mình bơi xuống dưới đến chỗ Long Đẳng.

Thật là một sinh vật có linh tính.

Kiều Tinh Nam cảm thán trong lòng một câu, nhưng ngoài mặt thì vẫn duy trì phong thái của một đế vương kiêu ngạo, sải bước đi vào cung điện.

Mới vừa vào cửa, không đợi Kiều Tinh Nam làm gì, Phong Lăng ở bên đã khẽ nói: "Chủ nhân, gió mang đến cho ta tin tức về Farrel Ruier, Farrel Ruier sắp tỷ thí với bọn họ."

Sân huấn luyện và cung điện cách nhau hơn năm trăm mét, nhờ có đám người hầu đàm luận mà Phong Lăng mới biết được chuyện này.

Hôm qua, Kiều Tinh Nam cũng đã dự liệu được chuyện này, y gật đầu ừ một tiếng. Chuyện gì nên bàn giao cho Farrel Ruier thì y đều đã bàn giao, nếu như không có bất ngờ gì thì Farrel Ruier nhất định có thể vượt qua lần thăm dò thử này.

Dằn nỗi lo lắng xuống đáy lòng, Kiều Tinh Nam cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều, y còn phải khống chế thân thể số 0 đi đối phó với ba vị tộc trưởng Mộc tộc.

Một bên, Phong Lăng an tĩnh đứng ở bên cạnh y, giống như hòa thành một thể với bầu không khí xung quanh.

"Ý của các hạ như thế nào?" Liên Phù nở nụ cười nhìn về phía nam nhân trước mặt.

Chỉ thấy mũ trùm của người mặc áo choàng trắng trước mặt khẽ động, nhìn về phía Long Đằng: "Long Đằng tộc, có đi không?"

Long Đăng vốn đang trấn an Kim điện hạ quấn trên cánh tay của mình, hắn biết gần đây bởi vì tiểu chủ nhân ở trong kỳ hung tàn nên Kim điện hạ đã phải chịu rất nhiều oan úc.

Kết quả vừa quay đầu đã nghe thấy đối phương hỏi tộc nhân của mình có đi hay không, Long Đảng lập tức nhướng mày.

Nhưng Liên Phù nhanh mắt nhanh miệng đã vội mỉm cười nói với số 0 trước khi Long Đẳng huynh trưởng mở miệng nói chuyện: "Mộc tộc tụ hội, Long Đằng tộc đương nhiên cũng sẽ đi."

Nhưng vừa mới nói xong câu này, nàng lại bổ sung: "Nhưng địa điểm tụ hội rất lớn, tộc nhân cũng nhiều, số 0 có thể ở gần Liên tộc bọn ta."

Nói một cách khác, dù không muốn nói chuyện với Long Đằng tộc cũng được.

Nghe vậy, người mặc áo choàng trắng mới chậm rãi gật đâu.

"Vậy là ổn rồi, buổi tối ta sẽ phái người tới đón ngươi đi đến buổi tụ hội."

"Được."

Chờ người Mộc tộc đi, số 0 mới vào cửa.

Kiều Tinh Nam chờ số 0 vào cửa liền nở một nụ cười, sau đó yên lòng dẫn hai người đi vào trong phòng.

Y cần dặn dò số 0 một vài chuyện.

Sau lần thăm dò trước đó của Mộc tộc, tạm thời có lẽ sẽ không phát sinh thêm sự cố nào nữa, buổi tụ hội lần này theo Kiều Tinh Nam nghĩ có lẽ cũng chỉ là một buổi tụ hội đơn giản mà thôi.

Tương phản, Farrel Ruier ở bên kia thì không biết tình huống thế nào, đến cả Phong Lăng cũng không nghe được thêm gì về tình huống của đối phương, Kiều Tinh Nam không khỏi hơi lo lắng.

Màn đêm buông xuống, mây đen dần dần tán đi, mặt trăng tản ra ánh sáng nhàn nhạt, một nam nhân Liên tộc mặc trường bào màu trắng, trên trán là hoa văn màu trắng bạc đến đón số 0.

Mà chỉ sau một phút khi số 0 rời đi, Farrel Ruier đã trở lại, bên cạnh còn có Steria.

Vừa nhìn thấy nụ cười trên mặt Farrel Ruier, lo lắng trong lòng Kiều Tinh Nam đã ngay lập tức tiêu tán, chí ít thì y biết lần này Farrel Ruier đã an toàn vượt qua sự thăm dò của đối phương.

Vị thanh niên Liên tộc tới đón số 0 là một người có tính tình ôn nhuận, còn kiên nhẫn giới thiệu sơ qua cho số 0 về những điểm cần chú ý trong buổi tụ hội, Kiều Tinh Nam chỉ cần khống chế số 0 đi lại, khống chế nó thỉnh thoảng gật đầu là được.

Trong khi đó, y cũng có thể tập trung lắng nghe Farrel Ruier kiêu ngạo nói về công tích vĩ đại của hắn.

Lần này Thánh kỵ sĩ tỷ thí với Farrel Ruier cũng là người quen, chính là người lần trước đã hẹn hắn giao chiến, kết quả lại uống nhiều rượu mà đòi cởϊ qυầи, Aveeno.

Tuy Aveeno có tửu lượng không tốt, nhìn có vẻ cũng là Thánh kỵ sĩ yếu nhất, nhưng khi đánh nhau thì ra tay vô cùng hung ác, có lẽ cũng là vì muốn lấy lại thể diện ở lần mất mặt trước đó.

Lúc đối phương đánh tới, Farrel Ruier nằm chặt cây kiếm tuyết của mình, chậm rãi uống một hớp rượu, khẽ nói: "Dám cướp rượu của ta, xem xem ta có đánh chết người hay không!"

Lập tức, ở trước mắt mọi người, con người vốn dĩ màu xám đậm của Farrel Ruier đột nhiên biến thành một màu đỏ xinh đẹp kì dị, mái tóc màu trắng bạc cũng nhiễm lên một chút màu đỏ ở phần đuôi tóc, nhìn qua kỳ lạ mà thần bí.

Các kỵ sĩ ở bên cạnh nhìn thấy, có người xuất thân trong gia tộc lâu năm lập tức chấn kinh lên tiếng: "Bí pháp? !"

Chỉ có bí pháp kỳ dị mới có thể khiến cho trên người ai đó sinh ra một sự thay đổi thần kỳ nào đó, đồng thời khiến thân thể trở nên cường tráng hơn, sức chiến đấu gia tăng gấp bội.

Sau đó bọn họ chỉ thấy Thánh kỵ sĩ Aveeno phía bên mình vốn đang dùng khí thế hung hăng xông lên, kết quả lại bị người kia đè lên đánh.

Các Thánh kỵ sĩ đồng môn đứng ở trên chiến đài cũng đều có chút chấn kinh trong lòng.

Thánh kỵ sĩ Belley nhìn chiến đài xong bỗng nhiên lên tiếng: "Aveeno sẽ thua."

Một Thánh kỵ sĩ khác là Tia cũng gật gật đầu, trong mắt hai người hiện ra chiến ý, trong bốn Thánh kỵ sĩ chỉ có hai người bọn họ là xuất thân trong một gia tộc thế lực cường đại, luyện tập bí pháp từ nhỏ.

Mắt thấy Aveeno bị đánh bại.

Belley vừa định xông lên, đã thấy cái vị trên chiến đài kia đã biến lại thành hình dáng ban đầu, từ mắt đỏ trở thành xám đậm. Hắn uống một hớp rượu, đuôi tóc màu đỏ cũng dần dần rút đi, liếc mắt nhìn Belley: "Không đánh, không có ý nghĩa."

Trên thực tế cũng không phải là không có ý nghĩa, mà là vì sau khi phát động kỹ năng túy ngôn túy ngữ thì trong vòng hai mươi bốn giờ, giá trị sức mạnh quân sự sẽ giảm hơn phân nửa, hiện tại Farrel Ruier không thể đánh lại đổi phương.

Hắn nhàn nhã đi đến bên người Steria dưới đài, "Đi thôi lão đầu, chúng ta phải trở về với đế vương."

Kể đến đoạn này, Farrel Ruier cười ha ha, "Chủ nhân, ngài không trông thấy đâu, lúc mà ta nói xong câu này, nét mặt Thánh kỵ sĩ bên cạnh kia phải gọi là ...." Farrel Ruier bắt chước lại, vẻ mặt vô cùng khổ đại cừu thâm.

Một bên, Steria không quen nhìn đối phương khoác lác như thế, lãnh đạm nói một câu: "Đúng vậy, nếu Đại Kiếm Sư của chúng ta thật sự mạnh như vậy thì quá tốt.”

Dùng kỹ năng vô lại để chiến thắng mà còn có thể đắc ý như vậy, thật sự là không thể tưởng tượng được.

Kiều Tinh Nam cảm thấy thật nhẹ nhõm, vui vẻ khen Farrel Ruier vài câu, thấy cái đuôi Farrel Ruier sắp vểnh lên trời, Steria cũng chỉ bất mãn lầm bầm vài câu, cũng không nói gì, ngược lại hỏi sang chuyện số 0.

Kiều Tinh Nam hơi nghiêng đầu để Phong Lăng giúp y giải thích vài câu. Y cảm giác được số 0 đã đến buổi tụ hội, mình nhất định phải chuyên tâm khống chế số 0.

Phong Lăng nhẹ nhàng gật đầu, bờ môi bên dưới chiếc khăn lụa khẽ mở, bình tĩnh kể cho bọn họ chuyện xảy ra trước đó.

Mà lúc này toàn thân toàn tâm Kiều Tinh Nam đều đang đặt ở yến hội Mộc tộc.

Nơi Mộc tộc thưởng nguyệt không ở trong cung, mà là ở bên cạnh một hồ nước trống trải bên ngoài cung. Trăng sáng treo cao, cái bóng soi xuống hồ nước, lá cây trong rừng rậm chung quanh theo gió vang lên xào xạc, nhìn qua rất là u tĩnh.

Kiều Tinh Nam dựa theo thiết lập nhân vật của số 0 mà chọn một khu vực tương đối an tĩnh, các Liên tộc chung quanh nhìn thấy số 0 thì thái độ cũng không lạnh lùng mà rất tự nhiên nói chuyện với hắn.

Bọn họ đều nhớ, vị này lần trước còn đi cùng với tộc trưởng của bọn họ.

Mộc tộc trời sinh tính tình ôn hòa, kỳ thật đến cả Long Đằng nhìn có vẻ như khá là nghiêm túc nhưng khi đối mặt với người mình để ý thì giọng nói cũng tự giác trở nên ôn nhu như nước.

Cũng bởi vì như thế, đối mặt với một đồng tộc có thể là cường giả nhưng nội tình chưa quá rõ ràng, tộc trưởng Liên tộc mới nghĩ đến việc mời hắn tới buổi tụ hội của bọn họ, cùng nhau ngắm trăng.

Đôi mắt đen ẩn dưới chiếc mũ trùm đầu của số 0 hơi tỏa sáng, nó rất là thích hoạt động này.

Lúc ở Hỗn Độn Tạp Trì, tộc trưởng gia gia cũng thường bảo các huynh đệ khác trong tộc khiêng mình ra ngoài để cùng nhau ngắm trăng.

Số 0 thích nhất là hưởng thụ giờ khắc này, nhưng cùng lúc đó, nó cũng một mực chú ý đến Liên tộc chung quanh.

Kiều Tinh Nam có thể hiểu được tâm trạng của số 0 lúc này.

Trong buổi tụ hội, đám người Liên tộc phần lớn đều tranh luận về các thời điểm trong ngày, như lúc nào ánh nắng mặt trời ôn hòa, lúc nào ánh trăng thoải mái nhất, hoặc là sẽ thảo luận xem trong lúc huấn luyện khi nào thì sử dụng dây leo, khi nào thì dùng hương hoa mê hoặc địch quân.

Mặc dù số 0 cũng không biết nhiều, nhưng nó từng nghe tộc trưởng gia gia kể chuyện xưa nên thỉnh thoảng cũng nói được vài câu, thậm chí cũng có thể chen vào nói cho đối phương vài sự trợ giúp không nhỏ.

Đồng tộc Liên tộc nghe lời số 0 chỉ điểm nên thái độ đối với nó cũng trở nên ôn hòa và nồng nhiệt hơn nhiều.

Nhưng càng nghe về sau Kiều Tinh Nam càng phát hiện, các tộc nhân Liên tộc sẽ thường xuyên nhắc đến bốn chữ thi đấu dị tộc.

Thi đấu?

Kiều Tinh Nam ngờ vực trong lòng, liền bảo số 0 hỏi kỹ càng hơn.

"A đúng, các hạ từ nơi khác tới nên không biết chuyện này." Chung quanh, các Liên tộc thấy thế liền mồm năm miệng mười giải thích với người mặc áo choàng trắng.

"Thi đấu dị tộc tổ chức ở giao giới giữa dị tộc và Nhân tộc, nơi đó hoang tàn vắng vẻ, mỗi lần thi đấu là lúc náo nhiệt nhất."

"Lúc thi đấu, Nhân tộc và dị tộc đều có thể đến xem, ngoại trừ lúc giao đấu ra thì thời gian khác đều không thể động VŌ."

"Bên thắng sẽ được rất nhiều phần thưởng!"

"Nhưng mà muốn chiến thắng sẽ vô cùng khó, Mộc tộc chúng ta ngoại trừ Long Đằng tộc ra thì đều không giỏi công kích, lần nào cũng bại từ vòng thứ nhất, Long Đằng tộc mạnh như thế mà cũng chỉ là vật làm nền mà thôi."

Kiều Tinh Nam nghe thấy hai chữ ban thưởng, lập tức dựng lỗ tai lên lắng nghe, mặc dù làm vậy y cũng không nghe rõ hơn được, nhưng điều đó cũng không trở ngại sự tò mò của y..

Vị Barabara bên Liên tộc kia nói về chuyện ban thưởng: "Ví dụ như là Nguyệt chỉ lộ có tác dụng cực tốt cho thân thể dị tộc và Nhân tộc, hoặc là Hướng hi quả giúp cải thiện thiên phú dị tộc. A, còn được tặng thêm mấy trăm vạn đồng vàng nữa, đương nhiên đối với người tham gia, đồng vàng là thứ không quan trọng nhất."

Mấy trăm vạn đồng vàng? !

Kiều Tinh Nam suýt chút nữa quên thở, không quan trọng?

Có mấy trăm vạn đồng vàng kia, y chí ít có thể giúp Phong Lăng lên tới SSR, giúp chú Steria lên tới SR!

Y vô cùng muốn có nó! Thực sự rất muốn.