"Đúng vậy, các hạ."
Eliel đè tay lên trên chuôi kiếm, gật đầu một cái.
Ánh mắt hắn không ngừng đảo qua khuôn mặt của nam nhân cùng với bộ quần áo có giá trị không nhỏ trên người y, sau đó cau mày, y phục của nam nhân này rốt cuộc từ đâu tới?
Phải biết, nam nhân này đã đến biệt trang mấy ngày, nhưng từ đầu tới đuôi y đều chỉ mặc quần áo rách rưới, hiện tại có được bộ quần áo này, chẳng lẽ là người mặc áo bào trắng —— số 0 đã mang đến cho y?
Đôi "Chủ tớ" giống như lừa đảo này lại có thể có được bộ quần áo hoa lệ trân quý như vậy, rốt cuộc là vì sao?
Eliel nhìn về phía chiếc áo choàng trắng có mũ trùm của số 0.
Áo choàng trắng mũ trùm kiểu dáng đơn giản, nhưng chất liệu có vẻ còn mềm mại hơn cả ánh trăng, cực kì trân quý, mà quần áo trên thân nam nhân tóc đen còn chói mắt hơn số 0 rất nhiều, hoa văn kim sắc bên trên càng làm cho mắt người lom lom, đây hoàn toàn không phải là loại quần áo có thể có được từ việc lừa đảo.
Eliel chau mày, trong lòng có thêm mấy phần do dự và cẩn thận, nhưng nhận thức về việc Kiều Tinh Nam là lừa đảo trong đầu đã quá mức thâm căn cố đế, cuối cùng chỉ có thể tạm thời đè xuống hoài nghi.
Nam nhân tóc đen dường như chỉ lo lắng về lễ nghi nên mới chào Eliel một câu như vậy, sau khi nhận được câu trả lời từ phía đối phương thì liền không còn quan tâm nữa, y nghiêng đầu nhìn số 0 bên cạnh mình, kiêu ngạo lạnh nhạt hỏi: "Có không?"
Người mặc áo bào trắng xích lại gần một bước, giọng nói khàn khàn dường như mang theo chút bất an: "Vương, không có Thiên Mính."
Con mắt vàng lạnh nhạt của Kiều Tinh Nam có chút kinh ngạc, ngữ khí của y tràn đầy sự không thể tin, "Quốc gia này, đến cả Thiên Mính mà cũng không có sao?"
Người mặc áo bào trắng càng thêm áy náy, mũ trùm đầu của hắn hạ xuống, thần sắc có chút phiền muộn: "Vương, ủy khuất cho ngài rồi."
Kiều Tinh Nam khẽ lắc đầu, nhỏ giọng như đang tự nói với mình: "Dù sao cũng không giống như quốc gia của ta..."
Dù sao cũng không cường đại giống như quốc gia của ta.
Rõ ràng tên lừa đảo chỉ nói một câu lập lờ, nhưng Eliel lại như có thể nghe được ra được ý nghĩ trọn vẹn của câu nói.
Ở Arilance đúng là không có Thiên Mính, nhưng Eliel không thể nào tiếp thu được việc một kẻ có thể là "Lừa đảo" lại tỏ ra cao cao tại thượng đánh giá quốc gia của mình như vậy.
"Các hạ, tha thứ cho ta nói thẳng, Hải tộc thật sự có thể tu luyện ra Thiên Mính, đó cũng là lãnh địa của Hải tộc, cho đến nay ta còn chưa từng nghe nói một Hải tộc trời sinh tính cao ngạo lại nguyện ý phục vụ dưới trướng một đế quốc nhân loại."
Huống chi, mọi người còn không biết là Hải tộc có tu luyện ra được Thiên Mính hay không, việc tồn tại Thiên Mính có lẽ cũng chỉ là hư cấu mà thôi.
Nam nhân tóc đen liếc nhìn hắn một cái, con mắt màu vàng óng hơi lạnh lẽo, giọng nói có chút không vui, "Ngươi đang chất vấn ta?"
"Đây không phải là chất vấn, chỉ là sinh ra ngờ vực với việc tại sao Hải tộc lại quy thuận ngài." Eliel lui lại một bước, hắn không muốn bởi vì chuyện như vậy mà làm mất đi thiện cảm trước mặt người mặc áo bào trắng. Hắn cảm thấy mình cần tìm ra chứng cứ thực tế hơn để vạch trần lời nói dối của kẻ lừa đảo.
Hải tộc đương nhiên không thể nào quy thuận y.
Kiều Tinh Nam chỉ nói như vậy để nhằm lộ ra rằng quốc gia của mình cường đại, làm sâu sắc thêm ấn tượng cho Eliel, tiện thể là làm nền cho cái kịch bản của những thẻ bài mà y còn chưa kịp rút ra.
Đêm qua Kiều Tinh Nam đã biết được đại khái kĩ năng thiên phú của mỗi loại thẻ bài thông qua hình ảnh hệ thống gửi tới.
Hải tộc quả thật có thể tạo ra được Thiên Mính khan hiếm
Cho dù Eliel đi thăm dò thì cũng sẽ không có vấn đề gì cả.
Một nhà biên kịch có trình độ sẽ không bao giờ để lộ ra một lỗi có thể bị người ta tùy ý đâm thủng.
Dị tộc trời sinh tính tình kiệt ngạo lại vô cùng cường đại, bọn họ chiếm cứ lãnh địa của riêng mình, đồng thời cũng không can thiệp vào địa phận của nhân loại, thậm chí bởi vì niên đại quá xa xưa, hầu hết các tư liệu về dị tộc ở đế quốc Arilance cũng đã sớm không còn quá nhiều, đây cũng là nguyên nhân vì sao Eliel không biết Thiên Mính.
Trong số tất cả dị tộc ở bên trong đại lục này, chỉ có hai chi mạch của Mộc tộc tính tình ôn hòa nhu nhược là đầu nhập vào ngũ đại quốc đứng đầu Arilance mà thôi.
Một quốc gia cường đại thần bí nên thể hiện ra như thế nào?
Đó chính là một dị tộc không nguyện ý quy thuận quốc gia của ngươi, thậm chí chán ghét sự tồn tại cường đại của nhân loại, nhưng nguyện ý cúi đầu xưng thần với đế vương của chúng ta, cam nguyện dâng ra trân bảo hiếm thấy chỉ để cho vương thượng nhấm nháp.
Mặc dù tình huống này chỉ là trò hề.
Nhưng mà ai bảo y hiện tại đang phải liều mạng lừa đảo chứ, đã nói dối thì đương nhiên là phải làm thật lớn. Sau khi chứng kiến "sự cường đại" của số 0, cho dù đối phương biết y đang bốc phét thì trong nội tâm cũng sẽ có chút kiêng kị.
Cái Kiều Tinh Nam muốn chính là thần bí và kiêng kị.
Ánh mắt y rơi vào trên người Eliel, trên khuôn mặt tinh xảo mang một tia cao ngạo, y nhẹ giọng nói với người mặc áo bào trắng: "Số 0, nhìn thấy không? Lần này chúng ta ra ngoài thật sự có thể trông thấy rất nhiều người nông cạn."
Người mặc áo bào trắng che mặt, Eliel không nhìn thấy nét mặt của hắn, nhưng lại có thể nhìn thấy mũ trùm của đối phương động đậy, "Tôi đã nhìn thấy rồi."
Đây cũng không phải là lần đầu tiên Eliel nghe thấy đối phương nói mình kiến thức nông cạn, trong đôi mắt nâu đen của hắn hiện lên một tia tàn khốc, sau đó chìm trong đáy mắt thâm trầm.
"Các hạ kiến thức rộng rãi, vậy cần gì phải đi vào một nơi thâm sơn cùng cốc như bọn ta, đạo lý khách theo chủ, chẳng lẽ các hạ cũng không biết sao?"
Eliel sẽ không dễ dàng tin tưởng vào những gì Kiều Tinh Nam nói, ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào nam nhân tóc đen, như thể là muốn nhìn rõ ràng, dưới vẻ ngoài đẹp đẽ này là một linh hồn hư thối như thế nào.
Câu nói này dường như đã đâm chọt vào chỗ đau của nam nhân tóc đen, sắc mặt y bỗng nhiên trầm xuống, tựa như mây đen dày đặc.
Eliel khẽ giật mình, trước mắt bỗng nhiên xuất hiện lên một bóng người màu trắng. Chờ đến khi hắn hồi thần, số 0 đã đứng ở trước mặt hắn, bóng đen của chiếc mũ trùm đầu che khuất khuôn mặt của đối phương, khiến hắn ta nhìn trông vô cùng u ám.
Người mặc áo bào trắng khẽ ngẩng đầu, ánh mắt Eliel chợt lóe lên, dường như trong khoảnh khắc đó, hắn nhìn thấy được đôi mắt đen sâu thẳm như giếng cổ của đối phương, không mang theo bất cứ cảm xúc nào, chỉ có sự lạnh lẽo vô biên.
"Vương nói, ngươi không xứng, biết chưa."
Eliel nhất thời cảm thấy có chút kỳ quái, rõ ràng nam nhân tóc đen không nói lời nào, sao người mặc áo bào trắng lại có thể biết được?
Nhưng ngay sau đó Eliel liền không kịp suy nghĩ, hắn vô thức muốn công kích người mặc áo bào trắng đột nhiên xuất hiện, nhưng mà nắm đấm còn chưa kịp vung về phía đối phương, người mặc áo bào trắng đã nhanh chóng lùi ra phía sau nam nhân tóc đen, giống như một cái bóng trung thành vẫn lặng lẽ đứng ở đó.
Người này tuyệt đối rất mạnh, Eliel đã có thể xác nhận lại một lần nữa, cho dù là huynh trưởng của mình cũng sẽ có lúc sơ hở, nhưng người này không có, ánh mắt Eliel chợt lóe lên một tia lửa nóng.
Mà hắn cũng không biết, lúc này tay của Kiều Tinh Nam ở sau lưng đang nhẹ nhàng điểm, trên mặt là vẻ lạnh lùng nghiêm túc, nhưng trong lòng lại đang toát mồ hôi hột.
Y thấy rất rõ ràng, còn kém một chút xíu nữa là tay của đối phương sẽ bắt được số 0, một chút xíu nữa, sự thật số 0 không phải cường giả chắc chắn sẽ bị bại lộ.
Nhưng trong nguy hiểm vẫn có đường thoát.
Kiều Tinh Nam sắc mặt lạnh nhạt, con mắt màu vàng óng đảo qua Eliel, thấy được thần sắc đối phương, trong lòng liền hiểu ra.
Eliel rất để ý số 0.
Kiều Tinh Nam rất hiểu suy nghĩ của đối phương, giống như kiếp trước khi y là một nhà biên kịch còn chưa được nhiều người biết đến, đột nhiên gặp được một nhà biên kịch xuất chúng nổi tiếng, cũng sẽ không nhịn được mà chú ý đối phương, tìm cách học hỏi từ đối phương.
Mặc dù số 0 cũng không phải là cường giả thật, nhưng có nền tàng đầy đủ, Eliel không thể nhìn ra là số 0 không đúng.
Với bọn họ mà nói thì đây tạm thời là một tin tức tốt.
Kiều Tinh Nam rất thành thạo nguyên tắc thấy tốt thì lấy, tiếp tục mặt lạnh, giống như là đang kìm nén cơn giận của mình, y có hơi hất cằm lên:
"Nếu con dân Arilance đều vô tri giống như ngươi, ta thật sự cảm thấy bi ai cho đế vương của các ngươi."
Nói xong câu đó, Kiều Tinh Nam không cho Eliel cơ hội cãi lại, nhìn có vẻ là đang vô cùng tức giận, vạt áo xẹt qua không trung, trực tiếp quay người rời đi.
Kết giao bằng hữu không phải là chuyện một sớm một chiều, nhìn thái độ ngưỡng mộ cường giả hiện tại của Eliel, sau này khả năng hắn sẽ còn chủ động tới kết giao với số 0.
Như vậy cũng tốt, so với để số 0 không giỏi ngôn từ chủ động, y cảm thấy làm cho đối phương tới kết giao bọn họ có vẻ thuận tiện hơn, như vậy bọn họ có thể nắm giữ được càng nhiều quyền chủ động hơn.
Eliel chưa kịp phản bác, lời nói giống như bị nghẹn lại ở trong cổ họng, hắn hít một hơi thật sâu, không đuổi theo, mắt nhìn bóng lưng của hai người, rồi ánh mắt dò xét ở chung quanh một vòng.
Tên kỵ sĩ mình sắp đặt đi giám thị nam nhân tóc đen hẳn là đang ở gần bên này.
Rất nhanh, hắn nhìn thấy được hai người từ trong góc tường đi ra, bọn họ bị Kiều Tinh Nam và người mặc áo bào trắng bỏ ở phía xa. Eliel thấy thế, cầm kiếm yên tâm rời khỏi nơi này.
"Người áo bào trắng kia đi ra ngoài lúc nào thế?"
Một bên khác, một kỵ sĩ tóc nâu mặc ngân giáp đang lặng lẽ đi theo Kiều Tinh Nam, trong lòng của gã hơi thấp thỏm, vừa nãy từ xa xa bọn họ trông thấy trưởng quan của mình đi theo người mặc áo bào trắng, thiếu chút nữa là tim nhảy ra khỏi cổ.
Hai người phụng mệnh giám thị Kiều Tinh Nam và người mặc áo bào trắng, kết quả chỉ giám thị một mình Kiều Tinh Nam, căn bản không biết cái người mặc áo bào trắng này đi ra ngoài lúc nào.
Không coi chừng người ta thì thôi đi, còn vừa đúng lúc bị sĩ quan bắt gặp, đây không phải là xui xẻo sao? Đến lúc đó lại bị mang đi đặc huấn, nội tâm kỵ sĩ tóc nâu lung lay như sắp đổ.
"Không sao cả, ta nghe Neel nói thân pháp người áo bào trắng kia rất là lợi hại, Đại đội trưởng quan hôm qua còn bó tay với hắn, chắc là sĩ quan sẽ thông cảm cho chúng ta." Một kỵ sĩ an ủi khác đối phương.
Kỵ sĩ tóc nâu không tin lắm, ánh mắt gã nhìn chằm chằm về phía trước hai người cần mình giám thị, không nhịn được phàn nàn, "Thay vì chạy đi lung tung như vậy, an phận ở trong phòng có phải tốt hơn không."
Kiều Tinh Nam đi ở phía trước cũng biết có người đi theo mình, nhưng cũng không rõ đối phương đang chửi thầm y, nếu như biết đối phương làm vậy, y cũng không biết nói gì hơn.
Dù sao Kiều Tinh Nam cũng không còn lựa chọn nào khác, hết thảy đều là vì sống sót.
Y cũng không đi lung tung, mỗi khi Kiều Tinh Nam qua một chỗ ở trang viên thì đều sẽ nhớ kỹ nơi này thông hướng đi đâu, con đường nào là ngắn nhất, để sau khi khống chế số 0 có thể lựa chọn được con đường gần nhất và thích hợp nhất.
Hơn nữa, y còn phải phân tích ra tia sáng ở chỗ nào là đẹp mắt nhất, lúc nào thì thích hợp đứng ở chỗ đó nhất, những chỗ có thể làm nổi bật thiết lập của mình, y nhất định phải nắm thật chắc.
Chỉ khi nào chú ý đến tất cả chi tiết, nhân vật của y tạo nên mới có thể khiến cho người ta tin phục.
【 Số 0, xin lỗi nhé, vừa nãy lại suýt chút nữa để ngươi lâm vào nguy hiểm. 】 Kiều Tinh Nam thông qua sợi tơ tinh thần xin lỗi số 0.
Nếu không phải y phản ứng nhanh thì nói không chừng bây giờ số 0 đã tan tành mây khói. Mặc dù kết quả cuối cùng là tốt, nhưng cũng không thể phủ nhận, lúc đó số 0 đã rơi vào một tình huống rất là nguy hiểm.
Tại sao phải xin lỗi?
Dưới lớp áo trùm đầu, vẻ mặt con rối trông có vẻ đờ đẫn, ngón tay của nó giật giật với biên độ rất nhỏ, những bộ phận không được Kiều Tinh Nam khống chế thì vẫn cứng ngắc như cũ. Bỗng nhiên số 0 cảm thấy mình vẫn là một thẻ bài vô dụng khi không có chủ nhân bên cạnh.
Đây là lần đầu tiên, nó nghe thấy có người xin lỗi mình, mặc dù nó cũng không biết chủ nhân làm sai ở chỗ nào.
【 Chủ nhân, không cần nói xin lỗi. 】Giọng nói của số 0 vẫn khá là bình thản, nhưng lúc này lại nghe có vẻ hơi bối rối, 【 Số 0, không có, sao hết. 】
Kiều Tinh Nam nghe xong liền biết số 0 gần như không biết tình trạng vừa nãy của nó nguy cấp đến cỡ nào, trong lòng y thầm thở dài một tiếng.
Không thể ức hϊếp người lương thiện được nữa.
Kiều Tinh Nam suy nghĩ một chút, lát nữa trở về có thể hỏi hệ thống xem có thể thăng cấp bậc cho thẻ bài hay không, nếu như có thể thì mặc kệ dùng phương pháp gì y cũng sẽ giúp đỡ số 0.
Nghĩ như vậy, Kiều Tinh Nam ngẩng đầu lên, nhìn khung cảnh xa lạ chung quanh.
Bọn họ bất tri bất giác đã đi rất xa, nơi này y chưa từng tới qua, trước mặt là một cái hồ lớn, chung quanh là cây cối cành lá rậm rạp. Dường như đi quanh cái hồ thêm một vòng là có thể đến trường đình mà sáng sớm nay Eliel đã mang số 0 đến.
【 Chúng ta đi. . . 】 quen thuộc với các tuyến đường sẽ thuận tiện cho việc lừa đảo.
Kiều Tinh Nam còn chưa có nói xong với số 0 thì đã bị một tiếng la hét cách đó không xa đột nhiên vang lên ngắt ngang.
Nghe ra nơi phát ra âm thanh là ở gần hồ nước trung tâm, tiếng thét lên dần dần biến mất, lờ mờ có thể nghe được tiếng tranh chấp bị áp chế xuống.
Kiều Tinh Nam nhíu nhíu mày, dẫn số 0 đi về phía bên kia, mới vừa đi tới nơi phát ra âm thanh, Kiều Tinh Nam đã nhìn thấy đối diện hồ xuất hiện một nhóm kỵ sĩ được huấn luyện nghiêm chỉnh.
Bọn họ dường như cũng nghe được động tĩnh, đang chạy về phía bên này, trong đó còn có một người mặc kim giáp - Eliel.
Đây không phải rất là trùng hợp sao? Vừa mới tách ra không bao lâu thì đã lại gặp gỡ ở nơi này.
Eliel đang từ phía đối diện hồ chạy tới, dường như còn chưa phát hiện ra bọn họ.
Mặc dù như thế, ánh mắt Kiều Tinh Nam vẫn len lén nhìn về phía sau, hai kỵ sĩ đang theo dõi y vẫn còn trốn ở trong góc, khiến cho y dù có muốn xem náo nhiệt cũng không dám xem thật kỹ.
Kiều Tinh Nam nghĩ vậy, nhưng không hề từ bỏ, y dẫn số 0 đi về phía trước mấy bước, đứng dưới bóng cây nhìn màn cãi lộn cách đó không xa, điệu bộ thong dong lại kiêu ngạo, bộ dáng cư cao lâm hạ, giống như có thể khiến cho y ngừng chân quan sát chính là vinh hạnh của bọn họ.
Dưới ánh mặt trời thiêu đốt, đầu nguồn của câu chuyện, hai hầu gái mặc váy đen trắng cùng một người kỵ sĩ mặc ngân giáp không phát hiện sự tồn tại của Kiều Tinh Nam, bọn họ vẫn chìm đắm vào cuộc tranh chấp không hồi kết.
Kiều Tinh Nam khẽ nhíu nhíu mày, nam nhân kia nhìn khá là quen mặt, hình như là vị kỵ sĩ phòng thủ hầm chứa đá mà y đã nhìn thấy trước đó không lâu.
"Neel, chàng lừa ta." Nữ nhân hai mắt đẫm lệ.
Một nữ nhân khác cũng không thể tin.
"Neel, ngoại trừ ta chàng còn có người khác sao?"
Neel dường như cũng có chút quẫn bách, gã không dự liệu được có một ngày mình lại bị lật xe, nhưng ở với ai cũng là tự do của gã, hai nữ nhân này thực sự quá là vô lý.
Không hề quan tâm vị Mona phu nhân quyến rũ tối qua có biết chuyện này hay không, bởi khi nghĩ về Mona, Neel lại không nhịn được liếʍ môi, bắt đầu hồi tưởng lại dư vị tốt đẹp lúc đó.
Âm thanh theo gió thổi qua, mấy câu nói dần dần truyền vào lỗ tai của Kiều Tinh Nam, nói ngắn gọn, nam nhân này bắt cá hai tay nhưng bị lật xe, cặn bã hơn chính là, qua nét mặt của Neel thì đối phương dường như không có ý gì gọi là hối hận cả.
Kiều Tinh Nam biết, chuyện phong lưu mà y cảm thấy ghê tởm ở trong thời đại này sẽ không bị mọi người trách móc quá là nặng nề.
Y liếc nhìn ba người không ngừng tranh chấp, lại nhìn đoàn người Eliel sắp đi đến đây, mấp máy khóe môi, chuẩn bị mang số 0 rời đi, tiếp tục làm quen các con đường khác.
Là một người còn không thể tự bảo vệ mình, y cảm thấy mình không nên dính vào chuyện như vậy.
Nhưng vào lúc Kiều Tinh Nam quay người rời đi, khóe mắt y tình cờ rơi vào nữ nhân có đôi mắt nâu kia, bây giờ nữ nhân đó đã không còn rơi lệ, đôi mắt giống như tro nguội nhìn về phía hồ nước sau lưng Neel, chậm rãi đi đến, trong khi hai người còn lại đang tranh chấp đều không hề phát hiện.
Vài giây đồng hồ sau, một suy nghĩ không mấy tốt đẹp bỗng hiện lên ở trong đầu Kiều Tinh Nam, làm y sững lại một nhịp.
Bước chân Kiều Tinh Nam thay đổi, đi về phía ba người kia.