Hiện nay toàn bộ đế quốc có rất ít người có thể ảnh hưởng được đến bệ hạ, mà trong đó biển số lớn nhất, trong đầu Howard hiện lên dáng vẻ của đám người Kiều Tinh Nam kia.
Một bên khác, Kiều Tinh Nam không biết bạo quân sắp thăng cấp, độ khó cũng sẽ tăng lên rất nhiều. Trên đường trở về, y liếc mắt nhìn Eliel, ngón tay khẽ động.
Điều khiển số 0 sau lưng y, không để lại dấu vết gật đầu một cái ra hiệu cho Farrel Ruier.
Farrel Ruier mặt không đổi sắc, ngay lập tức hiểu ra là đã đến lúc bọn họ cần ra sân, cánh tay của hắn đặt lên bả vai số 0, uống một ngụm rượu, thuận miệng hỏi Eliel.
"Eliel, nếu bọn ta ngứa tay muốn đánh ma thủ thì nên đi đến nơi nào?"
Bên cạnh, Steria rất không quen nhìn thấy điệu bộ không đứng đắn của Farrel Ruier như vậy, ông nắm chặt thủ trượng trong tay, liếc nhìn đi chỗ khác, cách hắn xa một chút.
Eliel mắt nhìn "Vương" đi ở phía trước, lại nhìn Farrel Ruier một chút, tên này dường như không có ý cố kỵ gì, cũng không thèm để ý trường hợp này là lúc nào, hắn trầm mặc một chút bèn nói: "Mỗi ngày kỵ sĩ đoàn đều sẽ đi ra vùng ngoại thành để săn, nếu ngài muốn đi săn thì trước tiên nói với ta nghe một tiếng, ngày hôm sau chỉ cần đi theo đội là được."
Farrel Ruier nghe vậy, nhãn tình sáng lên: "Vậy thì tốt, ngày mai ta và số 0 đi luyện tay, thuận tiện tích lũy vật liệu làm quyển trục ma pháp cho lão đầu này."
Lão đầu?
Eliel nhìn Steria đứng ở sau lưng Farrel Ruier mặt đen xì, bèn dời ánh mắt đi chỗ khác, làm bộ như không trông thấy.
Đi ở phía trước, tâm trạng Kiều Tinh Nam lúc này rất không tệ. Nếu Eliel đã nói như vậy thì số 0 và Farrel Ruier có thể không kiêng nể gì mà tiếp tục đi săn ma thú rồi, tiền thu từ loại vật này đương nhiên là càng nhiều càng tốt.
Vừa vặn, Farrel Ruier và số 0 còn có thể dùng lý do đi săn để tránh né mấy cuộc ước chiến của Thánh kỵ sĩ và Mộc tộc, coi như là nhất cử lưỡng tiện.
Cộng thêm việc dùng bảo thạch đổi ma thú, sống qua mấy ngày nay, bọn họ nhất định có thể tích lũy đủ đồng vàng để thăng cấp.
Sự thật chứng minh, chuyện này làm vô cùng chính xác.
Vào ngày hôm sau bọn họ đi săn, Thánh kỵ sĩ liền đến gõ cửa cung điện bọn họ.
Steria nhìn mấy Thánh kỵ sĩ cao lớn vạm vỡ trước mặt, trên mặt lộ vẻ ngờ vực: "Xin hỏi các hạ là?"
Thánh kỵ sĩ trưởng đứng ở phía trước rất có phong độ, lễ phép nói: "Chúng ta muốn mời Farrel Ruier các hạ tham gia tụ hội với Thánh kỵ sĩ bọn ta."
Nói là tụ hội nhưng thực chất chỉ là đánh nhau mà thôi.
Gần đây bởi vì một vài nguyên nhân, bọn họ đều không thể rời khỏi để cung, ngày nào cũng rất ngứa tay, nên mới vội vàng tìm người mới tới này đến để chơi đùa.
Mặt Steria lộ vẻ áy náy: "Farrel Ruier không ở tầm cung, hắn đi săn ma thú rồi."
Thánh kỵ sĩ nghe vậy cũng chỉ đành thất vọng rời đi.
Mộc tộc chẳng biết tại sao lại đến trễ hơn Thánh kỵ sĩ một chút, vào ngày thứ ba mới gõ cửa đại môn cung điện của Kiều Tinh Nam.
Người đến là hai vị tộc trưởng Liên tộc tướng mạo mỹ mạo, khí chất nhã nhặn kia. Các nàng thấy trưởng giả mở cửa, lễ phép gật đầu một cái:
"Chúng ta nghe nói nơi này có một đồng tộc đồng bạn, nên đặc biệt muốn mời hắn đến tâm sự vài câu."
Sau đó, nghe Steria nói là số 0 không có ở đây, hai người cũng có chút thất vọng, nhưng vẫn nở nụ cười ôn nhu cáo biệt Steria.
"Liên Phù, ngươi cảm thấy có phải là đối phương cố ý rời đi không?"
Đáp án này Liên Phù cũng không rõ lắm, các nàng chậm rãi đi về phía cung điện Long Đằng.
Hôm qua, tiểu chủ nhân của các nàng đã bắt đầu tiêu hóa vảy châu.
Khoảng thời gian này cực kỳ nguy hiểm, mọi chuyện xảy ra chung quanh đều có thể ảnh hưởng đến quá trình trưởng thành, năng lực và tính tình của hắn. Nhưng vì ảnh hưởng ở thời ấu niên nên lúc tiến vào thời kỳ hung tàn, tiểu chủ nhân không hề cho phép dị tộc như bọn họ tới gần, hôm qua đứng ở xa để bảo vệ đã là giới hạn.
Các nàng hiện tại chỉ có thể hết sức giảm tất cả biến số xuống, tránh ảnh hưởng đến đối phương.
Nhưng động tác cũng không thể quá lớn, để tránh cho người ta phát hiện không đúng.
Rất nhanh, hai người liền chậm rãi đi vào cung điện Long Đắng, vừa vào cửa đã nhìn thấy hoàng kim mãng xà canh giữ ở bên người Long Đằng.
Trên cái giường mềm mại đặt một viên vảy châu lớn chừng bằng bàn tay, hoàng kim mãng xà ngủ rất ngon, thân rắn cuốn trọn hạt châu kia lại.
Đôi mắt Liên Phù tràn đầy vẻ ôn nhu: "Kim điện hạ cuối cùng cũng có thể trưởng thành."
Đến tận khi Asrit mười tám tuổi kế thừa hoàng vị, bọn họ mới phát hiện ra đối phương, thế nhưng lúc đó đối phương đã qua thời kỳ ấu niên, nhưng đã chậm chạp không có cách nào trưởng thành được nữa.
Bây giờ, bọn họ có thể cùng Kim điện hạ vượt qua thời kỳ ấu niên, nhưng vẫn canh cánh trong lòng chuyện tiểu chủ nhân đã phải một mình vượt qua kỳ ấu niên trước kia.