Ta Dựa Vào Việc Rút Thẻ Để Sống Sót

Chương 35.22

Kiều Tinh Nam nhíu nhíu mày, vừa muốn nói gì, đã nhìn thấy Asrit chọc một cái lên bàn, ngữ khí nghiêm túc nói: "Không cần khách khí với ta."

Y nghe ra được, bạo quân thật sự không muốn.

Kiều Tinh Nam cũng không nói thêm cái gì cả, bạo quân ở trên phương diện này có vẻ là tương đối hào phóng, nếu như y bình thường hơn chút thì có lẽ sẽ tốt hơn.

"Vậy thì xin nhờ Asrit."

Asrit ừ một tiếng, đưa tay thu hai đồng bảo thạch dưới mặt đất vào.

Sắc mặt Kiều Tinh Nam không thay đổi, một đế vương có công cụ lưu trữ không phải là rất phổ biến sao?

Asrit ngước mắt nhìn vào con mắt màu vàng óng của Kiều Tinh Nam, ánh mắt lom lom, đột nhiên hỏi một câu: "Kiều, rượu đêm qua có hương vị thế nào?"

Kiều Tinh Nam không ngờ đối phương lại chuyển đề tài đến chỗ này, nhưng cũng khách khi trả lời: "Khá là khác với rượu ở đế quốc bọn ta, nhưng cũng có mùi vị rất đặc biệt."

Lời này là thật, kiếp trước y cũng không thích uống rượu, nhưng rượu trên yến hội của Asrit, hương vị thì ngon, mà mùi thì thơm ngát, không hề đẳng.

Asrit nhếch miệng: "Hợp khẩu vị của ngươi thì được rồi, ta cũng không thường uống rượu, hôm qua có lẽ ta có nói nhảm một chút, hi vọng ngươi bỏ qua cho."

Nói nhảm?

Kiều Tinh Nam nhớ lại, dường như bạo quân đã khen là con mắt của mình thật xinh đẹp.

Mặc dù y không cảm thấy đó là lời nói nhảm chút nào.

Nhưng mà, chỉ cần bạo quân không thật sự muốn móc tròng mắt của y ra thì y sẽ không để ý đến.

Trên khuôn mặt hơi có vẻ lạnh nhạt của Kiều Tinh Nam hiện lên ý cười, đôi mắt vàng dường như tỏa sáng rực rỡ: "Không ngại, còn phải đa tạ Asrit đã tán thưởng."

Hai người khách sáo nói với nhau hai câu, đúng lúc này

Howard đi đến, tiến đến bên tại Asrit nói vài câu.

Kiều Tinh Nam nhìn ý cười khóe miệng Asrit dần dần biến mất, liền biết đối diện có lẽ đã gặp phải chuyện gì.

Chờ Howard nói xong, Asrit lại nhìn y, Kiều Tinh Nam liền hiểu ra, bèn cáo từ.

Như y đoán, Asrit không giữ y lại nữa, mà chỉ nói: "Kiều, người yên tâm, ma thú sẽ nhanh chóng đưa cho ngươi."

Vẻ mặt bình tĩnh của Kiều Tinh Nam nhu hòa đi một chút: "Da ta."

Sau đó liền dẫn ba người Farrel Ruier rời đi, Eliel cũng đi theo đám bọn họ đi ra ngoài.

Ngồi trên ghế, Asrit không có động tác, ngón tay khớp xương rõ ràng của hắn xẹt qua vảy của hoàng kim mãng xà, con ngươi xanh biếc mang theo vẻ băng lãnh.

"Dẫn tới đi."

Howard cúi thấp đầu khẽ xác nhận.

Hoàng kim mãng xà nhìn Howard rời đi, lại nhìn Asrit nhíu mày, lè lưỡi rắn ra.

Asrit không để ý đến, sau một lát, hắn lấy ra một cái dao găm vàng óng ánh từ trong công cụ lưu trữ.

Rút dao găm ra, lưỡi đao màu bạc trắng sắc bén chiếu lên đôi mắt không có một chút tình cảm nào của Asrit, nhìn cực kỳ giống con ngươi của một dã thú, bên trong băng lãnh mang theo sát ý.

Sau đó, Howard mang hai người nam nhân trung niên tới phòng tiếp khách, vừa vào cửa, hai người kia đã sợ hãi quỳ rạp xuống đất.

Một cây chủy thủ được ném xuống mặt đất, phát ra âm thanh thanh thúy, chỉ nghe thấy người ngồi ở trên nói: "Thời gian đủ lâu rồi."

Hai nam nhân trung niên giật mình, bọn họ đã hiểu ý tứ của đối phương, nhanh chóng sợ hãi, nước mắt chảy ròng ròng, vội vàng quy hàng: "Vương, hai ngày này bọn ta đã chặt đứt toàn bộ nanh vuốt, nội ứng mấy năm trước còn sót lại của Biala cũng đều chết rồi. Xin tha cho bọn ta, chúng ta là huyết mạch tương liên, bọn ta cũng là người trong hoàng thất mà..."

Bọn họ lúc này thật sự hối hận, sớm biết thì đã không vì Kế hậu tiên hoàng là công chúa Biala mà thân thiết với Biala như vậy, đương nhiệm hoàng để tính cách hung tàn, cũng không biết có thể nể tình bọn họ có thành ý như vậy mà giữ lại cái mạng cho bọn họ hay không.

"Ồn ào." Asrit cúi đầu nhìn xuống phía dưới, đột nhiên cười một tiếng, "Quá nhiều người rồi."

Một giây sau, không đợi hai người kia kịp phản ứng, bọn họ đã ngã xuống mặt đất, máu tươi lan tràn, rốt cuộc nói không ra lời.

Howard lau sạch sẽ vết máu dính vào dao găm, nửa quỳ đưa cho Asrit.

Sau đó liền nghe thấy bệ hạ có hơi tiếc nuối nói: "Ta còn chưa kịp để Kiều nhìn mấy tên hề này nhảy nhót, vốn dĩ còn muốn giới thiệu với y về hai vị thúc thúc này, không ngờ bọn họ lại gấp gáp quy hàng như vậy, thật sự là không thú vị chút nào."

"Nếu thấy được cảnh này, ánh mắt của y hẳn là sẽ rất xinh đẹp."

Howard biết, người ngồi trên vương tọa này không cần hắn đáp lại.

"Nói cho ba vị tộc trưởng Mộc tộc biết, vật đã tới tay rồi." Asrit đứng lên, giọng nói lạnh buốt, "Hoàng thất tông tộc, không cần lưu lại nữa."

Sau này sẽ không còn nhân loại nào có cùng huyết mạch với bệ hạ tồn tại nữa.

Howard cúi đầu lên tiếng, phía sau lưng chảy ra mồ hôi lạnh.

Bệ hạ bây giờ còn chưa có ăn vảy châu mà đã như vậy, chờ sau này khi thay ăn châu rồi, cho đến khi bệ hạ trưởng thành hoàn toàn thì tính cách sẽ chỉ càng thêm táo bạo. Hắn chỉ cần bảo đảm tất cả mọi chuyện chung quanh đều sẽ không kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến đối phương.