Tình yêu đúng là muôn màu, muôn vẻ. Kết thúc vẫn chỉ có hai kết quả là đau thương và hạnh phúc. Tôi vươn người muốn trút bỏ đi những suy nghĩ cực.
Kể từ ngày không còn Văn Khôi cùng đi về chung, mỗi lần bước đi trên con đường lòng tôi thấy thật lạc lõng, dù biết trước khi có anh tôi vẫn lạc lõng như thế. Nhưng kể từ khi anh bước vào cuộc đời tôi, tôi đã ỷ vào anh quá nhiều.
Tôi thở dài, ngao ngán bước về phòng trọ. Vừa bước xuống được sân trường thì tôi liền đυ.ng mặt phải một cô gái, cô ta đứng trước mặt tôi, cơ hồ như đang đợi tôi từ lâu.
Tôi nhìn cô ấy, cô gái này sao lại quen vậy nhỉ?
"Chào cậu, Tiến Bảo nhỉ?"
Tôi ngờ vực, nhìn kỹ nét mặt cô ấy, vẫn không thể nhớ là đã gặp ở đâu.
"Chào... có gì sao?" Tôi muốn vào vấn đề chính, không muốn vòng vo, tôi còn phải về nhà, chìm đắm trong không gian riêng tư để mà nhắn tin Văn Khôi nữa.
Nghe tôi hỏi, cô ta có vẻ thoáng ngạc nhiên, sau đó cười nói:
"Buồn thế, không nhớ tôi sao? Tôi là bạn gái Văn Khôi."
Tôi trố mắt nhìn, trong đầu tôi hiện lên vô vàn câu hỏi, bỗng sực nhớ đến cô gái ở quán nước ngày trước đây. Tôi tập trung nhìn kỹ hơn, đúng rồi! là cô gái khóc sướt mướt hồi trước đây mà.
"A tôi nhớ rồi..." Tôi ngại ngùng đáp.
"Từ ngày Văn Khôi đi, tôi đã rất khổ sở." Sau đó cô ta ôm mặt, dường như đang khóc, cả người nấc lên trông tội nghiệp, tôi đi đến định vỗ về cô thì cô ta bỗng lạnh lùng bảo:
"Đừng chạm vào tôi, đồ ghê tởm." Cô ta mở tay mình ra, để lộ gương mặt với nụ cười kinh bỉ, tôi sốc cả người, tứ chi như bị điểm huyệt.
"Cậu ta đã làm tôi bẽ mặt đến mức cả lớp ai cũng chọc ghẹo tôi, tôi hận cậu ta, nhưng giờ cậu ta đi rồi, cơn giận này phải trút cho ai đây." Cô ta để một tay lên cầm rồi mỉm cười gian xảo.
"Nghe bảo cậu với cậu ta rất thân phải không? A hay được người trong trường gọi là chồng cậu? cậu là đồng tính hả, hay cậu ta mới là người đồng tính? Mà ai cũng được, đều tởm lợm như nhau thôi."
Cô ta chỉ vào tôi, cười nói, giọng thấp giọng cao biểu hiện rõ sự kinh bỉ tột cùng. Tôi cứng họng mà chẳng thể nói điều gì, chỉ muốn rời khỏi đây, tôi không muốn nghe nữa.
Nghĩ xong tôi một mạch bước đi, lòng tôi cảm thấy vô cùng khó chịu, nhưng cô ta là con gái, không thể vô duyên vô cớ nhảy vào đôi co với cô ta, chẳng khác nào lại dính vào bẫy cô ta.
Tôi không cần biết cô ta hận Văn Khôi đến cỡ nào, nhưng giờ tận mắt nhìn thấy thái độ của cô ta thì tôi cũng hiểu Văn Khôi bỏ cô ta là điều đúng đắn.
"Cậu nghĩ có thể bỏ đi dễ dàng vậy sao?" Ngay sau khi cô ta dứt lời, từ đâu tiến đến hai tên trông vô cùng du côn.
"Mang nó đi, chỗ này giải quyết không tiện." Cô ta buông lời ra lệnh.
Tôi bị chặn đường, hai gã to con đứng trước mặt tôi.
"Người đã đi rồi, cô định làm gì?" Tôi quay người, đối chất.
"Người đi thì còn người ở lại, cậu sẽ là người trả số nợ của cậu ta."
Tôi chưa kịp mở lời ngay lập tức bị một trong hai tên bịt một tay vào miệng, sau đó kéo tay tôi đi, tôi cố vung vẩy thoát ra nhưng tự trách bản thân không đủ lực. Lực kéo vô cùng dữ tợn, như muốn tách tay tôi với thân tôi ra.
Bọn chúng đưa tôi vào một con hẻm không người, phạm vi vô cùng hẹp, bao xung quanh toàn tường, muốn thoát được chỉ có nước lao tới phía hai tên côn đồ kia.
"Tôi không nhớ bản thân đã làm gì cô." Tôi cố tỏ vẻ bình tĩnh nhất có thể, nhưng trong lòng lo sợ không ngừng.
"Phải, cậu không làm gì tôi, nhưng xui xẻo tôi lại ghét đồng tính, lại càng ghét mấy tên ve vãn người yêu tôi." Cô ả khoanh hai tay trước mặt.
"Tôi và cậu ấy-" Đang nói dang dở thì một tên đã nắm chặt lấy tóc tôi, kéo lên, tôi đau điếng, răng cắn vào nhau, da đầu bị làm đau nhức cùng cực.
"Xử lý nó nhanh đi." Cô ta mỉm cười nói.
"Em muốn bọn anh xử lý nó sao?" Một trong hai tên hỏi.
Cô ta tiến về phía tôi, nhìn thẳng vào gương mặt tôi, sau đó đưa tay nâng cầm tôi lên, tôi cố hất mặt sang một bên né tránh bàn tay cô ả, cô ả liền vung tay tát tôi một cái, rồi dùng lực bóp hai bên má tôi.
"Gương mặt cũng được đấy chứ, nếu cậu đồng ý hẹn hò với tôi thì tôi tha cậu đấy." Nụ cười cô ta làm tôi phát tởm.
"Nằm mơ à." Vì các lực tác động lên mặt khiến giọng tôi cũng chút phần run rẩy.
"Ha ha, tôi quên cậu là đồng tính cơ mà, tôi cũng không muốn ngược đãi cậu đâu." Nói xong cô ta hất mạnh tay buông ra.
Mặt tôi bị hất sang một bên, cộng với lực bị nắm tóc khiến tôi đau đớn, khó chịu.
"Cởi hết đồ nó ra rồi chụp hình." Ả buông lời lạnh lùng rồi quay người. Tôi nhìn thấy bóng lưng ả run rẩy, hai vai nhấp nhô, là đang cười.
Hai tên kia được lệnh, lập tự nắm lấy áo tôi, không cởi từng nút mà xé toạc ra, tôi lấy hai tay ôm chặt lấy áo mình, thì tên đang nắm đầu tôi đứng phía sau, vòng tay lên người tôi, mạnh bạo kéo một tay tôi ra phía sau.
Tên kia vừa xé được một phần, hắn liền nắm tay tôi, có ý định kéo tay tôi khỏi chiếc áo đang bị tôi nắm giữ. Tôi thều thao kêu bỏ ra thì bị tên đằng sau càng lúc càng kéo tóc tôi lên cao. Tôi tự trách sao lười đi cắt tóc mà giờ để tóc dài đúng là tự hại thân.
"Mày nhìn nè, rõ ràng là con trai mà da dẻ bên trong nó trắng chưa này." Tên đang xé áo tôi nhướng đôi mày lên, tỏ nét biếи ŧɦái gớm ghiếc.
Nhìn dáng vẻ bọn chúng tôi chỉ muốn nôn thóc nôn tháo, chân tay to tướng, ăn mặc rác trên hở dưới, nhìn chẳng vào mắt nổi.
"Nhưng nếu chỉ cởϊ áσ nó thôi thì quá nhân từ rồi, cũng là con trai thì phần trên có gì nhục nhã, hay..." Dứt lời hắn liền nhanh tay bắt lấy sợi dây nịch dưới quần tôi, tôi bất giác hiểu ý định của hắn, không được, tôi phải ngăn lại.
"Đừng, dừng lại." Tôi dùng hết sức dồn vào câu nói, tay đang cầm áo mà phải thả ra báu vào cánh tay hắn, nhưng chỉ có lực một cánh tay tôi không đủ sức dừng hành động hắn lại.
Thật nhục nhã, bất giác nước mắt tôi rơi xuống, làm ơn đi, bỏ ra...
Hắn vất vả tháo sợi dây nịch sau đó cởi cúc quần tôi ra, chân tôi hết lực mà muốn ngã quỵ xuống, nhưng tên đằng sau cứ xốc tóc tôi lên mỗi khi tôi có ý định khuỵu xuống, cứ thế chân tôi không còn vững nổi nữa.
"Quào, chân cũng trông như con gái vậy, nuột nà quá." Từ lúc nào quần tôi đã bị tuột xuống.
"Mày từng quan hệ với con trai chưa? Thử không?"
Ánh mắt tôi dần tối sầm lại, tôi muốn phản kháng... tôi muốn thoát... tôi muốn được giải cứu... ai đó cứu tôi với.
"Này mấy cậu kia, làm gì thế hả, đánh lộn hay gì?"
Ngay sau đó tôi bị vứt sang một bên.
"Chết, có người tới, mau chuồn thôi."
"Không mang nó theo hả?"
"Mày khùng hả, mang nó theo vướng chân, muốn chơi thì gọi gái đến, không thì cô bé Gia Tuệ phục vụ."
***
Những hành động kinh tởm cứ bám mãi trong đầu tôi, nó ngấm ngầm trong giấc mơ của tôi, những câu nói của tên đó cứ vang vẳng không dứt. Tôi mở mắt ra, bật dậy, bịt miệng ngăn không cho cơn nôn trào ra, nước mắt mặn thì chảy vào miệng.
"Tiến Bảo cậu tỉnh rồi, có sao không?"
Tôi xoay người theo hướng tiếng nói ấy phát ra, tôi phát hiện một anh chàng đang ngồi trên ghế, tôi như mừng rỡ, tôi thoát ra khỏi chỗ đó rồi.
"Hoàng Văn..." Tôi không kìm được mà bật khóc. TruyenHD
Hoàng Văn vỗ tay tôi, ánh mắt ánh lên vẻ thương tâm, cậu an ủi dỗ dành tôi.
Lúc này tôi mới để ý, mình đang nằm trong phòng y tế, quần đã được mặc vào, chỉ riêng cái áo đã bị đứt hai nút, hôm nay tôi mặc một áo sơ mi, thường ngày tôi sẽ mặc áo thun, nhưng phát hiện trong tủ áo thun đã hết, tôi còn chưa giặc, nên mặc đại một chiếc áo sơ mi tay ngắn với một chiếc quần tây. Đi học tôi sẽ mặc những bộ lịch sự nhất, may thay không mặc quần ngắn.
Nhưng với tình hình bây giờ... trong tôi chỉ có thể miêu tả bằng một từ xộc xệch.
Sau khi lấy lại bình tĩnh tôi đã hỏi Hoàng Văn có biết chuyện gì đã xảy ra không. Hoàng Văn đã kể tôi nghe, mấy ngày nay cậu thấy vẻ mặt của Gia Tuệ, tức cô gái tôi đã gặp hôm nay, lúc nào cũng hậm hực, bực mình, cô ta còn hỏi cậu về tôi và mối quan hệ với Văn Khôi, Hoàng Văn bảo là bạn cùng phòng, rồi cô ta bỗng hành động rất lạ, mờ mờ ám ám, cảm giác có liên quan đến Văn Khôi nên Hoàng Văn đã luôn để mắt đến cô ta.
Gia Tuệ vốn là được ba mẹ nuông chiều, bề ngoài tỏ vẻ yếu đuối, quan tâm người khác nhưng nhiều lần Hoàng Văn bắt gặp cô ta qua lại với nhiều anh chàng khác nhau. Kể từ lúc biết Gia Tuệ đang quen Văn Khôi, Hoàng Văn đã nhiều lần nhắc nhở Văn Khôi nhưng đều bị Văn Khôi phất lờ.
Văn Khôi chỉ bảo Hoàng Văn đừng lo, anh ấy biết làm gì. Những cô gái theo đuổi Văn Khôi sau đó đều một hai ngày sau đều xuất hiện những vết thương trên người, Hoàng Văn đoán chừng chắc có liên quan đến Gia Tuệ.
Đến mấy ngày gần đây cô ả liên tục đi hỏi thăm người trong lớp về tôi, mọi người bảo tôi và Văn Khôi vốn thân thiết, ngày nào cũng cùng nhau đi về. Hoàng Văn thấy trong lòng bất an về tôi, nên mỗi lần ra về đều ghé qua lớp tôi xem. Hôm nay trong lúc cậu trực nhật thì thấy Gia Tuệ chặn đầu tôi cùng hai tên lưu manh kéo tôi đi. Cậu ngay lập tức chạy theo, sau khi biết chỗ bọn chúng dồn ép tôi, cậu đã nhanh chóng quay lại về trường kêu bảo vệ.
Đến lúc bảo vệ tới thì bọn chúng mới bỏ chạy, bọn chúng hai thanh niên cao lớn, lực lưỡng, bác bảo vệ thì đã cao tuổi không đủ sức làm gì, nên đành bỏ qua bọn họ.
Rồi chuyện tiếp sau đó là đưa tôi về phòng y tế trường.
Tôi xúc động nhìn Hoàng Văn, tôi liên tục cảm ơn cậu ấy, nhưng cậu ấy lại tự trách mình, đáng lẽ cậu không nên nói thông tin của tôi cho Gia Tuệ biết, tính cách ấy khiến tôi nhớ đến Vỹ Khang, anh em nhà họ là những ân nhân mà tôi mãi không quên.
Ngay sau đó Gia Khiêm và Ái Lệ đến thăm tôi, tôi bảo tôi ổn, không sao. Thấy gương mặt họ nhẹ nhõm ra tôi thấy bản thân chỉ toàn mang những xui xẻo đến người khác thôi.
Tôi ngỏ lời muốn được về phòng trọ, họ một mực giữ tôi lại, bảo từ từ rồi về, họ mua gì đó cho tôi ăn, tôi áy náy, nhưng quả là tôi rất đói.
Tôi ở cùng Gia Khiêm, Ái Lệ và Hoàng Văn, tôi dặn Hoàng Văn đừng kể họ nghe chuyện này. Sau đó tôi bịa rằng đi đường không cẩn thận bị tai nạn. Trông họ có vẻ không tin lắm, nhưng cũng không tra cùng hỏi tận.
Phút chốc tôi nhìn tấm gương đối diện giường, bóng trong gương phản chiếu tình trạng hiện tại của tôi, một bên má đỏ chót, khóe mắt cũng sưng lên vì khóc. Tôi đưa tay lên sờ vết tát, răng nghiến lại, thật thảm hại.
Tôi cảm thấy may mắn vì Hoàng Văn đã đến kịp, nếu không chắc tôi ngay lúc đó cắn lưỡi mà tự vẫn. Nhục nhã! Ghê tởm!
Vốn trước giờ tôi luôn né tránh những cuộc giao tranh ẩu đả, cũng không gây xích mích mất lòng với ai, tôi chỉ muốn một cuộc sống bình yên thôi mà... tại sao chứ.
Một hồi sau, tôi đi cùng Gia Khiêm, Hoàng Văn và Ái Lệ về phòng trọ. Gia Khiêm và Hoàng Văn dìu tôi, ánh mắt Hoàng Văn suốt cả đường đi cứ đảo hết chỗ này, rồi đến chỗ khác mà cảnh giác.
Tôi cũng thấy hơi lo sợ trong lòng, sợ bọn chúng lại xuất hiện.
Hoàng Văn nhìn sang tôi, thấy vẻ mặt lo lắng rộ rõ, cậu mới ấm áp an ủi.
"Đừng lo, có tớ đây rồi." Câu nói ấy khiến tôi xúc động, mỉm cười đau thương đối với cậu ấy.
Dù sao tôi vẫn luôn gặp được những người bạn tốt bụng và chân thành.