Tôi co người lại, ngồi sát vào một góc trong giường, bộ com lê tôi chỉ cởi mỗi chiếc áo khoác, chiếc áo sơ mi bên trong bị nhăn nhúm trông đáng thương, mất đi vẻ thanh lịch vốn có, tựa như cảm xúc trong lòng tôi vậy, vô cùng rối bời.
Tình cảm của Vỹ Khang với Liễu Trinh vốn là một tình cảm trai gái bình thường, mà vẫn đau khổ không thể đến được với nhau.
Tình cảm của tôi và Văn Khôi cơ bản người nhìn đã không thuận mắt vừa lòng, chúng tôi đang bước trên con đường chông gai và khó khăn, cả hai đứa cũng chỉ là sinh viên, còn chưa đủ lo cho bản thân. Nếu cha mẹ Văn Khôi không đồng ý thì sao?
Tôi bắt đầu lo sợ, trước đây tôi vốn không muốn có thứ tình cảm này với Văn Khôi, tôi gục mặt xuống hai cánh tay đang khoanh lại của mình tỏ vẻ bất lực.
Mạch suy nghĩ của tôi cứ càng lúc càng quấn lấy nhau mà không thể gỡ rối, thì bỗng tiếng gõ cửa vang lên, tiếng kêu gọi tên tôi dồn dập:
"Tiến Bảo, Tiến Bảo, em có nghe không? Tiến Bảo."
Là anh ấy, Vỹ Khang, cổ họng tôi như mất hết cả sức lực, tôi muốn bảo anh về đi, để tôi một mình một chút, nhưng lời chẳng thể nói ra, như bị đóng băng trong suy nghĩ.
Một trận gõ cửa vội vã phút chốc cũng dần dần nhẹ lại... rồi không còn nữa, tôi đoán chừng Vỹ Khang đã về thì nghe thấy tiếng anh ấy vọng vào:
"Tiến Bảo, anh rất xúc động, xúc động vì em quan tâm anh đến vậy." Vỹ Khang có lẽ lấy lại bình tĩnh, giọng anh ôn tồn như một lời tâm sự.
"Khi gặp em ở vũ trường, anh có cảm giác em rất cô đơn."
Tôi chợt nhớ lại, lúc ấy Vỹ Khang đã từng nói với tôi rằng, anh và tôi rất hợp nhau. Cũng là lúc tâm tư tôi khó giãi bày khi thấy Văn Khôi ôm lấy một cô gái xa lạ, tận tâm can tôi đau như bị xé toạc.
"Anh muốn giúp em thoát khỏi cô đơn ấy... nhưng có lẽ chính em mới là người giúp anh."
Hai con người vốn khác nhau, cảm xúc khác nhau, suy nghĩ cũng khác nhau, nhưng điểm giống nhau của tôi và anh đều bắt nguồn từ sự cô đơn, anh cô đơn vì không thể ở bên người con gái anh yêu, tôi cô đơn vì không thể nói ra lòng mình cho người mình yêu.
Chúng tôi như tự chữa lành cho nhau, chính vì điều đó mà tôi mới có thể cảm nhận được cảm xúc của Vỹ Khang trong buổi tiệc cưới.
"Nếu ngay cả em không cần anh nữa... thì." Giọng Vỹ Khang nhỏ dần, nhỏ dần. Phút chốc tôi cảm giác bất an, tôi như có một lực vô hình nào đó giúp tôi bật dậy, tôi tiến nhanh ra cửa, vội vàng mở cửa.
Lưng của Vỹ Khang vô thức ngã về phía tôi, Vỹ Khang cũng bị làm bất ngờ, theo quan tính anh quay người lại, chưa phản ứng kịp thì Vỹ Khang đã nằm đè lên người tôi.
Hóa ra giọng anh nhỏ lại do anh đang quay người, lưng anh tựa vào cửa.
Tôi bị làm cho hốt hoảng mà mở mắt to tròn nhìn anh, gương mặt Vỹ Khang chưa từng sát gần mặt tôi như lúc này, anh cũng như tôi, mở to đôi mắt nâu mà nhìn tôi.
Nhưng may sao Vỹ Khang đã kịp tay chống xuống đất. Tôi tỏ ra ngại ngùng, lay hoay tìm chỗ ngồi dậy, còn Vỹ Khang không hiểu sao lại bất động toàn thân, không nhúc nhích gì cả, điều đó làm tôi khó xử vô cùng.
"Vỹ Khang?" Tôi nhẹ giọng kêu tên anh.
Thoáng thấy ánh mắt anh chuyển động, ngơ ngác nhìn tôi, tôi cười ngượng bảo anh đứng lên được không. Nhưng không như tôi nghĩ, Vỹ Khang không nói không rằng mà từ từ chậm rãi đưa mặt anh sát về phía tôi.
Gương mặt tôi đỏ bừng, trái tim vừa lạnh lẽo kia phút chốc phản kháng đập liên hồi, chết rồi, chết rồi, ngừng lại đi.
Tôi nhắm mắt lại xoay đầu qua hướng khác, né tránh gương mặt anh đang càng lúc càng gần, chắc thoáng thấy sự cự tuyệt của tôi Vỹ Khang "hừ" nhẹ một tiếng rồi mới nghiêng người sang một bên để đứng dậy.
Cảm thấy không còn vật gì đè nặng, tôi cẩn trọng mở mắt. Vô tình bắt gặp Vỹ Khang đang ngồi ngay bên hướng tôi quay đầu, anh mỉm cười nhìn tôi, nụ cười vẫn ấm áp và ôn nhu.
Tôi chống tay bắt đầu ngồi dậy, anh hỏi có cần anh giúp không, tôi cảm kích tấm lòng anh nhưng vẫn muốn tự đứng lên.
"Em lúc nãy rất kɧıêυ ҡɧí©ɧ anh đấy."
Đang tiến về phía giường thì nghe câu ấy của Vỹ Khang, tai tôi đỏ ửng lên, quay người hoảng hốt nhìn anh, lúc này ánh mắt Vỹ Khang nhìn tôi rất kỳ lạ, sắc bén, bờ môi thì khẽ cong lên.
Tôi cảm thấy việc chẳng lành, hướng ánh mắt nhìn chăm chăm vào anh mà lùi dần phía giường, không hiểu vì sao Vỹ Khang cũng đứng lên rồi tiến về phía tôi cùng nhịp lùi với tôi.
"Vỹ Khang, anh sao vậy?" Tôi đổ mồ, ấp ủng hỏi anh, hai tay tôi giơ lên ra tư thế đỡ, sẵn sàng cản lại nếu anh có hành động nào hỗn loạn.
Vỹ Khang vẫn chậm rãi bước đến, phút chốc cầm giữ lấy hai tay tôi, tôi bị dồn vào tư thế bị trói hai tay, vô cùng hoảng sợ, tôi không biết Vỹ Khang bị gì nữa.
"Em có thể chọn anh không?"
Tôi hết bật ngửa rồi đến ngỡ ngàng, Vỹ Khang không phải có ý với tôi đó chứ, sao có thể rõ ràng là trai thẳng mà, đừng lừa người. Tôi mắng thầm trong bụng, gắng giữ thần trí bình tĩnh nhất có thể.
"Anh hai... em chọn anh là anh hai."
Vỹ Khang như không nghĩ tôi sẽ phản kháng kiểu này, anh bị làm cho kích động thoáng khựng lại. Tôi nở nụ cười máy móc nhìn anh.
"Không còn vị trí khác?"
"Anh muốn vị trí nào nữa ạ?" Tôi trố mắt, vậy là cảm giác tôi đúng, tôi chỉ muốn khẳng định.
"Người yêu."
Tôi vùng vẫy cố gắng thoát khỏi sự nắm giữ của anh, không nghĩ Vỹ Khang khỏe như vậy, vốn dĩ bình thường trông anh làm gì cũng rất nhẹ nhàng.
"Vỹ Khang... em không thể anh biết mà." Tôi tỏ vẻ khó xử, tôi không muốn làm Vỹ Khang tổn thương, nhưng tôi sẽ không bao giờ phản bội Văn Khôi.
Ngay lúc này bầu không khí như sợi dây bị kéo căng đến mức muốn đứt thì tiếng chuông điện thoại vang lên, tôi đang để nó trên giường, cùng lúc lại đứng gần nó. Tôi thoáng trông thấy, tên hiển thị của người gọi, là Văn Khôi.
Lúc nãy tôi bảo đang trên đường, báo với anh khi nào về tới phòng trọ sẽ gọi lại cho anh. Có lẽ đợi chờ quá lâu nên anh đã gọi lại.
Ánh mắt Vỹ Khang cũng nhìn theo hướng với tôi, cũng trông thấy tên Văn Khôi. Anh buông lời hỏi:
"Vậy người đó là Văn Khôi?"
"Em phải nghe điện thoại cậu ấy."
Tay Vỹ Khang buông nhẹ ra, cứ ngỡ sẽ được thoát, vậy mà nhanh như chớp tay anh lại siết chặt lại, tôi sững người nhìn anh.
"Không được."
Vỹ Khang bắt đầu thách thức sự kiên nhẫn của tôi đấy sao, tôi dần mất kiên nhẫn.
"Vỹ Khang, em không phải người thay thế."
"Anh thật lòng với em."
"Đây là sự thay thế, Vỹ Khang tỉnh lại đi, chúng ta chỉ có thể là anh em, đừng đi quá giới hạn, em sẽ hận anh đấy."
Tôi mặc kệ có làm tổn thương Vỹ Khang không, từng tiếng chuông reo lên từng chút như tiếp thêm động lực cho tôi.
Có lẽ thấy vẻ kiên định của tôi, Vỹ Khang cũng buông tay, anh cười nhạt, ánh mắt ánh lên vẻ u buồn, anh quay người bảo anh về, anh kêu tôi cũng ngủ sớm đi, hôm nay chắc cũng mệt mỏi rồi.
Nhìn bóng lưng Vỹ Khang rời đi, tôi trông theo. Đến khi anh rời đi, trong đầu tôi vẫn xuất hiện bóng lưng buồn bã, bất lực của anh, mặc dù muốn làm gì đó cho anh nhưng tôi không thể, chỉ biết đứng đó nhìn anh. Dường như tâm tôi đã lạnh dần với Vỹ Khang.
Tiếng chuông điện thoại đã tắt từ lúc nào, tôi ngẩn ngơ một lúc rồi cũng nhớ ra điều mình cần làm, tôi cầm điện thoại lên, Văn Khôi đã gọi tôi những hai lần.
Tôi nhắn lại xin lỗi anh, vì tôi bận đi tắm nên không thể nghe máy được. Một lúc sau anh mới nhắn lại trách tôi còn tưởng là tôi lại bị gì.
Tôi nở nụ cười có lỗi, anh vẫn quan tâm tôi, luôn làm tôi cảm thấy an tâm, luôn nói những lời tôi muốn nghe nhất. Ấy vậy mà, sao tôi cảm giác mất an toàn đến thế, kể từ lúc chúng tôi xác định tình cảm của mình thì nhiều lần tôi vẫn luôn bất an, lo lắng. Tự bảo bản thân nghĩ quá nhiều rồi.
Sáng hôm sau tôi mệt mỏi ngồi dậy, chiếc áo sơ mi trắng vẫn chưa thay, giờ đã bung một cúc trên cổ áo, phải chăng tối qua lúc ngủ vì thấy hơi ngợp nên tôi cố tình mở một cúc ra, mà sao cũng được.
Tôi lết thân thể mất hết cả sức lực đi tắm, chiều nay có tiết, thường tôi biết sẽ không thể dậy nổi buổi sáng tinh mơ, nên luôn chọn những buổi có tiết buổi trưa hoặc chiều.
Tôi đang ở trong nhà tắm, mở vòi sen ra, từng dòng nước mát lạnh dịu dàng chảy theo những đường cong của cơ thể. Tinh thần thoải mái lên nhiều, tôi ngước mặt lên vòi sen rồi nhắm mắt lại, cảm nhận làn nước đang chạy khắp người như ai đang sờ soạng cơ thể.
Tôi mở mắt, đỏ bừng mặt, cảm thán sao có thể nghĩ những tình tiết biếи ŧɦái vậy chứ, tôi lắc đầu để xóa đi những hình ảnh trong đầu.
Chiếc áo sơ mi tôi cũng lười nhác mà không buồn cởi, cứ thế khiến nó ẩm ướt mà bó sát người, phúc chốt sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ trong người trỗi dậy, tôi mượn sự phấn kích này để quên những sự việc hôm qua.
Thay đồ xong, tôi lại vát ba lô đến trường, bắt đầu những chuỗi ngày nhàm chán như cũ. Nhưng tôi không biết rằng lại một câu chuyện khác đang đón đợi tôi ngày hôm nay.
* * *
Hôm nay Gia Khiêm và Ái Lệ lạnh lùng đến đáng sợ, cả hai người như có một chiến tranh lạnh với nhau, không ai nhìn ai, suốt cả khiến cả bầu không khí yên tĩnh đến nặng nề.
Tôi đưa đôi mắt nhìn qua rồi lại nhìn lại bọn họ, trong đầu tôi khẽ nghĩ chẳng phải đây là những đợt cãi vã của những cặp đôi đang yêu nhau sao?
Tôi hỏi Ái Lệ thì cô bảo không có gì xảy ra, tôi hỏi Gia Khiêm thì cậu thở dài thườn thượt.
Đến giờ giải lao, Ái Lệ đi ra khỏi lớp khiến tôi nổi tính tò mò, liền kéo Gia Khiêm đi theo, lúc đầu cậu ta nằng nặc không muốn, nhưng với sự cố chấp của tôi cũng thành công kéo cậu ta đi theo.
Thấy Ái Lệ đi lấy nước bình thường, chẳng có việc gì xảy ra, cậu ta lườm tôi, tôi chỉ cười ngượng mà đáp trả, tại tôi lo xa lỡ Ái Lệ xảy ra chuyện gì.
Tôi cố hỏi Gia Khiêm đã xảy ra chuyện gì, Gia Khiêm lắc đầu không rõ, cậu ta cũng bám nhây theo mà hỏi nhưng Ái Lệ một mực lạnh lùng cự tuyệt nói cậu nghe.
Cậu ta tỏ vẻ đau lòng mà nhìn tôi, tôi chỉ biết nhìn cậu ta bằng nửa con mắt.
Một lát sau, thấy Ái Lệ lấy nước xong, chúng tôi đang núp sau bức tường mà ngó ngó xem nhưng chẳng phát hiện điều gì, tôi cũng mất kiên nhẫn, Gia Khiêm nắm cánh tay tôi tính kéo đi thì..
Một cô nàng nào đó chặn đường Ái Lệ trong khi cô đang định quay lại lớp. Một cô gái lạ, phong cách ăn mặc có vẻ rất là bay lắc, ăn chơi, đầu thì nhuộm đủ màu mè, làm tôi chợt nhớ đến phong cách ăn mặc như mấy người trong vũ trường.
Tôi gọi Gia Khiêm rồi chỉ chỉ vào cô ả kia, cô ả kia hình như đang cố gây khó xử gì đó cho Ái Lệ, tôi thoáng thấy trong mắt Gia Khiêm sự bất ngờ, tôi hỏi cậu quen cô ta hả, Gia Khiêm chỉ ngượng gật đầu.
Sau đó cô ta và Ái Lệ cùng nhau bước đi, không đợi tôi kéo mà Gia Khiêm đã chạy theo sau, tôi cũng bất ngờ vội vội vàng vàng đuổi theo.
Họ ra đằng sau bãi đất trống sau trường, vốn nơi này là để vứt rác, không khí chẳng chút nào "thơm tho" nên cũng chẳng ai ra đây mà nói chuyện, chỉ có hai người con gái kia lại chọn địa điểm này.
Lúc này chúng tôi cũng núp sau một cánh cửa, nên nghe rõ cuộc trò chuyện của hai người.
"Sao? Cô vẫn không biết điều à." Cô nàng hóng hách kia cao giọng.
"Sao cô không tự đến hỏi cậu ấy, mà lại tìm tôi lần nữa làm gì?" Giọng Ái Lệ hết sức bình tĩnh.
"M*! Chính cô quyến rũ anh ấy, loại con gái chẳng chút danh giá sao có thể mặt dày thế chứ." Cô ta bất giác róng lên.
"Nhìn lại cô đi, ăn chơi lêu lổng, thật tôi rất phí thời gian để đứng đây tranh co với loại người như cô." Ái Lệ cũng dần hung hăng hơn.
"Mày nói gì? Mày cũng chỉ là loại để Gia Khiêm chơi đùa thôi, rồi anh ấy cũng đá quắc mày thôi."
Cuộc cãi võ mồm càng lúc càng hăng, tôi đã thủ sẵn tư thế chạy ra, chỉ cần nhào vào đánh là tôi lập tức lao nhanh tới cản, trong đầu thì nghĩ thế mà tên nam nhân đang đứng kế tôi nãy giờ, từ lúc nào đã chạy nhào ra ngoài. Mắt tôi mở to nhìn Gia Khiêm lao ra mà chẳng kịp phản ứng.
Gia Khiêm lao nhanh ra về phía Ái Lệ, khiến Ái Lệ, cô gái kia và cả tôi cũng ngây người, cậu vòng tay qua vai Ái Lệ nhếch mép nói:
"Này này, đừng nói xấu tôi vậy chứ."
Ái Lệ bực mình, hất tay Gia Khiêm ra, nhưng cậu ta vẫn cố chấp gác lên lại. Nhìn thấy cẩu lương trước mắt khiến cô gái kia trông vẻ rất tức giận.
"Rồi anh cũng đá cô ta như em, em thật lòng với anh sao anh cứ vứt bỏ em hoài vậy."
"Chung tình là lựa chọn, trăng hoa chỉ là bản năng của con trai thôi." Gia Khiêm nói rồi quay sang nhìn Ái Lệ.
"Giờ lựa chọn tôi là cô gái này, cũng đến lúc kết thúc du ngoạn thưởng hoa của tôi rồi."
Ái Lệ vẻ mặt vẫn vô cùng tức giận, lườm Gia Khiêm.
"Bỏ tay khỏi người tôi ra, đáng lẽ lúc đầu tôi phải nhận ra cậu chỉ trêu đùa tôi thôi." Trong giọng Ái Lệ chất chứa sự oán hận.
"Anh yêu em là thật, làm ơn đi cho anh một cơ hội để anh chứng minh cho em thấy, từ lúc chúng ta quen nhau chẳng phải anh chỉ hướng về mình em thôi sao." Vẻ mặt Gia Khiêm như một chú cún con nhìn vừa thương lại vừa tội.
"Nó thì có gì tốt đẹp chứ?" Cô ả hùng hực tiến lại gần, giơ tay lên hướng về Ái Lệ, tôi không chịu nổi nữa, liền phóng thật nhanh tiến tới ngăn ả, tay ả vừa giáng xuống thì Gia Khiêm đã nắm giữ chặt tay, ánh mắt cậu liền đổi hướng, cảm quang cũng nhanh chóng thay đổi, ánh mắt sắc bén liếc nhìn cô ta.
"Có tốt đẹp không, không đến lượt cô, mở não ra đi với thái độ này của cô thì chỉ mang đến sự ghê tởm trong tôi thôi." Âm sắc giọng Gia Khiêm trầm xuống đến đáng sợ.
Tôi cũng bước đến đứng kế Ái Lệ, nhìn cô rồi mỉm cười, rồi nhìn Gia Khiêm, Ái Lệ cũng nhìn tôi rồi cũng ngỡ ngàng nhìn Gia Khiêm.
Chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt này của Gia Khiêm đúng không? Từ lúc gặp gỡ rồi kết thân với nhau đến giờ trong suy nghĩ của chúng tôi về Gia Khiêm luôn là một tên tính trẻ con, ngốc nghếch, chưa bao giờ nghiêm túc một lần, nhưng lúc này đây cậu ta đem lại cảm giác của một người đàn ông trưởng thành, một bờ vai có thể dựa dẫm, đáng tin.
"Gia Khiêm là một lòng với cậu đấy Ái Lệ." Tôi nói nhỏ với cô, Ái Lệ bỗng chốc cũng nở nụ cười, một nụ cười hạnh phúc của thiếu nữ, cô gật đầu đồng ý với câu nói của tôi.
Cô ả kia bị Gia Khiêm nắm càng lúc càng thô bạo, cô ta năn nỉ Gia Khiêm buông tay. Gia Khiêm buông lời.
"Cút." Xong cậu thẳng tay quẳng tay cô ta đi. Cô ả ôm lấy chỗ bị nắm lúc nãy, buồn phiền lẫn phẫn nộ bỏ đi.
Sau đó chúng tôi trở về lớp, Ái Lệ thì bày ra tính khí con nít, liên tục giận hờn Gia Khiêm, miệng mồm thì trách mắng thói trăng hoa của cậu ta, Gia Khiêm thì phóng lên chỗ ngồi cạnh cô mà vỗ về, bỏ rơi tôi ngồi một mình ở dưới. Tôi đành cười bất lực.