Khoảnh khắc bắn tinh kia, Kỳ Cảnh ngây người.
Một chàng trai hai mươi sáu tuổi như anh ta, đang độ tràn trề tinh lực cùng ham muốn, cơ thể khỏe khoắn, sao lại đột nhiên ‘nộp lương’ sớm thế?
Cho dù hai năm nay bị Tư Thừa trông chừng nghiêm ngặt, không có cơ hội chơi gái, nhưng cũng không đến nỗi mới cᏂị©Ꮒ miệng mấy cái đã bắn rồi chứ?
Sở Dao cũng sững sờ.
Bởi vì dị năng đặc thù, nhiều lúc chính cô cũng không cách nào khống chế nhu cầu tìиɧ ɖu͙© của bản thân. Nhất là khi đối diện với người quen hơn nữa còn là người đàn ông mình từng ngủ.
Mùi hương trên người đối phương như thể tin tức tố trong thế giới động vật, có sức hấp dẫn mãnh liệt với cô.
Trong khoảng thời gian sống ở tận thế, hễ tỉnh dậy là làm một nháy, hệt như mỗi sáng cần uống một tách cà phê để nâng cao tinh thần vậy. Điều này đã trở thành thói quen.
Điều khiến cô sững sờ là vì người đàn ông của mình lại xuất tinh sớm?
Lẽ nào cơ thể bị mình đào rỗng rồi?
Đến tận bây giờ, não Sở Dao vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, nhận ra mình đã trọng sinh.
Cô hơi thẫn thờ nhìn chằm chằm vào cậu bé còn chưa gục hẳn xuống của Kỳ Cảnh.
Kỳ Cảnh vốn đã thấy mất mặt, bắt gặp ánh mắt ngờ vực của cô, như thể đang hỏi “sao thứ đồ chơi này của anh chỉ để ngắm chứ chẳng xài được”, lập tức đen mặt.
Anh ta im lặng ngồi dậy, mặc quần vào, đang định bỏ đi chẳng thèm ngoảnh đầu lại thì nhìn thấy người phụ nữ bị mình bắn đầy miệng, ép cảm giác bực bội trong lòng xuống, rút mấy tờ giấy ở trên tủ đầu giường.
Anh ta đang định đưa giấy cho Sở Dao thì thấy gương mặt nhỏ trắng trẻo của cô ửng hồng, ánh mắt mê man như chưa phản ứng lại. Nhưng miệng nhỏ lại bất giác nuốt tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong miệng xuống, thậm chí chưa đã thèm liếʍ mấy giọt trắng đυ.c vương bên môi.
Kỳ Cảnh thấy thế, gân xanh trên trán giật giật, thô lỗ mắng một câu: “Mẹ kiếp, sao lại da^ʍ thế chứ?”
Nhưng sau đó, anh ta lại nghe thấy cô lẩm bẩm không rõ: “Có phải cơ thể anh có vấn đề không?”
“...” Kỳ Cảnh còn chưa lấy lại hơi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Hay cô thử một chút nhé? Xem tôi bắn trước hay cô bị tôi chơi chết trước?”
Nuốt tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt xuống bụng, Sở Dao chỉ cảm thấy cả người ấm áp, đầu óc tỉnh táo hơn đôi chút.
Nhìn Kỳ Cảnh trước mặt da thịt mịn màng, lại nghe thấy câu nói của anh ta, cô đột nhiên nhận ra...
Lúc này hình như mình đã trọng sinh trở lại bảy năm trước.
Hình ảnh gặp gỡ Kỳ Cảnh lúc trưa chợt lướt qua trong đầu, cô vô thức ngả người ra sau, bắp chân hơi mềm nhũn, càng co rụt về phía sau.
Thấy cô đột nhiên tỉnh táo lại, Kỳ Cảnh khẽ cười chế giễu. Vừa nãy, người phụ nữ này còn nuốt tϊиɧ ɖϊ©h͙ của mình vào bụng, giờ lại ra vẻ sợ sệt “tôi không quen anh, anh đừng tới đây”.
Kỹ thuật diễn không tệ.
Sở Dao túm lấy chiếc chăn mỏng bên cạnh, che người lại rồi cất tiếng: “Vừa rồi...” Đó thật sự là hiểu lầm.
Tiếc là Kỳ Cảnh đã không cho cô bất cứ cơ hội mở miệng nào.
Anh ta ôm lấy người từ bên chân tới, ném xuống cạnh mình, dùng đôi tay to bày cô nằm theo tư thế quỳ bò, vén chiếc váy trắng của cô gái lên tận lưng. Lòng bàn tay vỗ bốn năm nhát bôm bốp lên cặp mông vểnh trắng như tuyết, miệng chửi mắng: “Đĩ da^ʍ, miệng nói một đằng, lòng nghĩ một nẻo, chơi hay lắm!”
Sở Dao bị anh ta đánh, muốn trốn về phía trước theo bản năng, đầu gối mới tiến được vài bước thì đã bị người đàn ông giữ chặt eo, siết đến mức cô không thể động đậy. Một bàn tay khác của người này đã thọc vào trong cô bé của cô.