Hoa Hồng Nơi Hoang Tàn

Chương 2: Ký ức ngày tận thế

Trưa hôm sau.

Sở Sao nằm bẹp trên giường lớn của khách sạn như người thực vật, cả người đau nhức không thôi, đầu óc vang lên ong ong.

Người đàn ông đó đã đi rồi.

Có lẽ từ ba tiếng trước, anh bị một cuộc điện thoại gọi đi.

Tối qua, chẳng mấy khi cô hoàn toàn tỉnh táo, sau khi bị người đàn ông đè lên sofa làm hai lần, cô mơ màng lên giường trong phòng suite của khách sạn này.

Sau đó, cô lại bị tên đàn ông kia cᏂị©Ꮒ suốt cả đêm ngay trên chính chiếc giường này, đúng thế, suốt cả đêm luôn.

Sở Dao không hiểu.

Cho dù bây giờ đã là năm thứ bảy tận thế, có đến 60% người đều thức tỉnh dị năng, thể lực mạnh hơn người thường cao không chỉ gấp đôi, nhưng cũng chẳng có người đàn ông nào chịu lãng phí sức lực làʍ t̠ìиɦ suốt đêm mà không hề cố kị như thế.

Huống chi, bây giờ vẫn còn là trước tận thế, chưa xuất hiện cách gọi dị năng giả đâu.

Không rõ thì thôi, Sở Dao vẫn cắn răng bò dậy khỏi giường, đi vào phòng tắm với tốc độ như rùa bò.

Mãi đến khi cô ngâm mình trong bồn nước nóng bốc hơi nghi ngút, lúc này mới chậm rãi thở phào nhẹ nhõm. Nếu không phải cô phát hiện cơ thể mình yếu ớt, không chịu nổi mây mưa giống trước kia, thì có lẽ cô còn chưa phát hiện ra bản thân đã trở lại bảy năm trước nhanh như thế.

Ngày 1 tháng 12 năm 2022 chính là ngày bắt đầu mọi điều kỳ lạ cùng bất hạnh.

Thời điểm đó, Sở Dao là thạc sĩ năm nhất của viện Y thuộc trường đại học Thịnh Hải, cô đang thực tập ở khoa Cấp cứu của bệnh viện Số 1 thành phố Thịnh Hải.

Cô vừa đến khoa Cấp cứu chưa được một tháng, về cơ bản các bạn học có bối cảnh hoặc mối quan hệ được phân đến bệnh viện Số 1 thành phố này cùng đợt với cô đều đã tới các khoa tốt hơn.

Chỉ có cô và hai bạn nam có hoàn cảnh gia đình bình thường bị phân tới khoa Cấp cứu.

Đối với Sở Dao mà nói, việc bị phân đến khoa này vốn là một cơ hội rèn luyện tuyệt vời, nhưng chủ nhiệm khoa đó của bệnh viện Số 1 lại là một gã trung niên mập mạp cực kỳ khốn nạn.

Sở Dao xinh đẹp, tính tình điềm đạm lại là sinh viên thực tập vừa mới tới, bỗng chốc trở thành đối tượng quy tắc ngầm trọng điểm của gã chủ nhiệm mập mạp kia.

Đối phương chọc ghẹo, sàm sỡ cả công khai lẫn bí mật, còn thỉnh thoảng gọi điện quấy rối, nói mấy câu dọa nạt trắng trợn.

Cô vốn không dám cử báo tên đàn ông khốn kiếp này, chỉ vì gã chủ nhiệm mập mạp đó là cậu út của viện trưởng.

Nghĩ tới mình lúc đó, Sở Dao bất giác nheo mắt lại.

Tối qua ba tổ của khoa Cấp cứu bọn họ đi ăn uống riêng, vừa khéo đến ca nghỉ của cô thì bị bác sĩ của phòng khám khoa Nội trong viện lôi vào KTV gần bệnh viện bằng được.

Vốn là buổi tụ tập của ba tổ bọn họ, kết quả cô vừa đến chưa đầy mười phút, gã chủ nhiệm mập mạp kia cũng tới.

Cô vốn sợ tên đàn ông khốn nạn tởm lợm này, lại còn ở nơi như thế nữa, suy nghĩ đầu tiên chính là mau chóng về nhà.

Nào ngờ mấy anh bạn đồng nghiệp có mặt tại đó ai nấy đều khuyên nhủ, chỉ cần cô uống xong cốc mơ ngâm này thì sẽ thả cô về.

Nghĩ đến bản thân lúc đó thật ngu ngốc, Sở Dao đưa tay lên trán.

20 tuổi có thể lên thẳng thạc sĩ, hơn nữa còn được đến thực tập ở bệnh viện hàng đầu như bệnh viện Số 1 thành phố Thịnh Hải này, nói thế nào bản thân cô cũng là người xuất sắc trong đám sinh viên học y, nhưng khi đối phó với đám cặn bã trong xã hội này lại vô dụng hệt như một đứa trẻ.

Cô nhớ sơ sơ khi đó mình chỉ uống một cốc nước mơ nhỏ có nồng độ cồn rất thấp, sau đó ý thức trở nên mơ hồ.

Kiếp trước, sau khi say rượu cô hoàn toàn mất sạch ký ức, lúc tỉnh dậy đã thấy mình ở trong phòng suite của khách sạn này rồi.

Nhìn những vết xanh tím trên người, tϊиɧ ɖϊ©h͙ không ngừng trào ra khỏi lỗ nhỏ, cả người đều suy sụp.

Cô không hề biết đêm qua mình đã ngủ với người đàn ông kia, cứ tưởng lúc đó bản thân bị mấy đồng nghiệp nam và gã chủ nhiệm khốn nạn kia cưỡиɠ ɧϊếp tập thể ở KTV.

Dù gì nhìn lượng tϊиɧ ɖϊ©h͙ cùng vết thương trên người, vốn không thể nào của một người được.

Sau đó, cô đã làm một việc mà cô tự cho là dũng cảm nhất vào thời điểm lúc đó.

Báo cảnh sát.

Kết quả không cần nghĩ cũng biết.

ADN của đám người kia không hề khớp với ADN tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong cơ thể cô. Đối phương còn bôi nhọ cô, nói rằng cô chủ động uống rượu câu dẫn bọn họ trong buổi tụ họp, sau khi bị họ từ chối thì tức giận rời khỏi phòng Vip của KTV, lúc sau họ cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Sau khi chuyện này xảy ra, cô đánh mất cơ hội thực tập ở bệnh viện, còn bị trường ép phải thôi học.

Chỉ trong vòng một tuần cô liên tiếp gặp phải tổn thương nặng nề, bị cưỡиɠ ɧϊếp tập thể, bị bôi nhọ và đuổi học. Cô chỉ đành trốn về nhà ông bà ngoại ở dưới quê suốt đêm.

Chính vì cô về quê nên hoàn toàn cách biệt với thế giới bên ngoài, không nhận được tin tức về tận thế cũng như bỏ lỡ cơ hội trở thành nhóm dị năng giả đầu tiên.

Thật ra, bắt đầu từ tháng mười hai, nhiều ca bệnh truyền nhiễm không rõ nguyên nhân đã bắt đầu xuất hiện khắp các nơi trên cả nước.

Lúc đầu, bệnh viện các nơi không mấy chú ý đến triệu chứng căn bệnh này, mãi đến nửa tháng sau, toàn bộ người dân của một ngôi làng nhỏ ở phía Bắc mọc những chiếc tai chuột kỳ lạ chỉ trong một đêm do căn bệnh truyền nhiễm. Lúc này, các cơ quan chính phủ trên cả nước mới bắt đầu đẩy mạnh hoạt động.

Trên địa bàn của các tỉnh thành phố trực thuộc xuất hiện những khu cách ly lớn nhỏ.

Giai đoạn đầu cảm nhiễm, hầu hết các ca bệnh truyền nhiễm đều lây lan theo các cách khá ổn định như tiếp xúc với da và lây qua đường máu.

Phần lớn triệu chứng căn bệnh chủ yếu là bộ phận nào đó trên cơ thể bỗng nhiên bị biến dị.

Đời sau, kiểu biến dị này được đặt tên là “biến dạng”, còn những người xảy ra đột biến bị gọi là “người biến dạng”.

Mà đây mới chỉ là khởi đầu.

0h ngày mùng 1 tháng 1 năm 2023, tận thế chính thức buông xuống.

Chỉ mất bốn ngày thời gian, có đến non nửa người dân thành phố Thịnh Hải đã thiệt mạng trong trận bão tuyết lớn bất ngờ.

Sau cơn bão tuyết, tất cả những người đã chết đều biến thành xác sống.