Một đêm tĩnh lặng trôi qua.
Khi tôi tỉnh dậy, đã là chín giờ sáng ngày hôm sau.
Giường của Liêu Hưu trống không, hẳn là đêm hôm qua hắn không về.
Ngô Thành Nghị cũng không có ở đây, hẳn là sáng sớm đã dậy để đi thư viện như thường ngày.
Chỉ có Lưu Văn Bân còn nằm trên giường ngủ mê man.
Sáng nay chúng tôi có hai tiết học.
Tôi vốn định đánh thức Lưu Văn Bân để đi học chung, nhưng cậu ấy ngủ mê man không biết trời đất, tuyệt nhiên không có ý định rời khỏi giường.
Vì vậy sau khi tôi rửa mặt xong, liền tự mình đi đến lớp học.
Buổi học sáng nay là khái quát về quản trị học, nên ba lớp trong khoa sẽ học cùng nhau.
Giảng đường này có thể chứa được hai trăm người, tất cả mọi người trong ba lớp cộng lại cũng chỉ hơn một trăm người.
Nhưng khi tôi bước vào lớp học, bên trong dường như đã không còn bao nhiêu chỗ trống.
Ngoại trừ học sinh của ba lớp trong khoa ra, còn có rất nhiều học sinh từ các khoa khác đến dự thính.
Tất cả đều là con trai.
Không còn nghi ngờ gì nữa, bọn họ đều cố ý đến nghe cô Y giảng bài.
Tôi đã không còn lạ gì với cảnh tượng này nữa.
Cô Y, tên đầy đủ là Y Yên Mị.
Giáo viên chuyên ngành của khoa chúng tôi, sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh thì ở lại trường để giảng dạy, năm nay vừa tròn 26 tuổi.
Sở dĩ tiết học của cô ấy thu hút rất nhiều nam sinh các khoa khác đến dự thính.
Nguyên nhân chỉ có một.
Do cô ấy thật đẹp!
Đã từng có người nhiều phát động cuộc bình chọn "Hoa khôi đẹp nhất Đại học Lôi Trạch" trên diễn đàn của trường.
Cuộc bỏ phiếu này vốn chỉ bình chọn cho sinh viên mà thôi, nhưng rốt cuộc tất cả mọi người đều không tự chủ được mà bỏ phiếu cho Y Yên Mị.
Vì thế Y Yên Mị dù có thân phận là giáo viên, nhưng lại được bầu làm hoa khôi đẹp nhất đại học Lôi Trạch.
Hơn nữa trong bốn năm liên tục, cô ấy đều đứng đầu bảng bình chọn.
Được tôn vinh là ước mộng của tất cả nam giáo viên và sinh viên toàn trường.
“…………”
Phòng học đã chật kín người, may mà tôi đến khá sớm nên còn lác đác vài chỗ trống.
Tôi chọn đại một vị trí để ngồi xuống, chờ đợi lớp học bắt đầu.
Nhưng điều mà tôi không chú ý tới là, có một ánh mắt ở dãy cuối cùng của phòng học đã nhìn chằm chằm vào tôi từ lúc tôi bước vào.
Người ngồi ở đó chính là Từ Hiểu Tĩnh.
Trạng thái của cô ta lúc này rất kém, sắc mặt tái nhợt, tinh thần có vẻ vô cùng uể oải, kinh ngạc nhìn về phía tôi.
“Hiểu Tĩnh, Hiểu Tĩnh!”
“Hả?” Từ Hiểu Tĩnh định thần lại và ngẩng đầu lên.
Ngồi bên cạnh cô ta là người bạn thân tên Dương Sương, hai người có mối quan hệ rất tốt, suốt ngày như hình với bóng.
Về mặt nhan sắc dù kém hơn Từ Hiểu Tĩnh một bậc, nhưng dáng người lại rất đẹp, bộ ngực lớn cỡ E, đã từng thu hút không ít ánh mắt của các nam sinh.
"Cậu đang nhìn cái gì vậy? Gọi cậu vài tiếng cũng không để ý tới tôi." Dương Sương Hồ nghi vấn nói.
Từ Hiểu Tĩnh thu hồi ánh mắt, sau đó do dự nói: "Không có gì."
“Vậy sao?” Dương Sương thăm dò, nhìn về hướng mà Từ Hiểu Tĩnh vừa nhìn lúc nãy, sau đó vẻ mặt biến sắc, khinh thường mà nói: "Tôi còn tưởng là ai, thì ra là Trần Thiên Vị. Tôi nói cậu chứ, sao còn không nhanh chia tay tên nghèo kiết xác đó đi, nghĩ cách lấy lòng của Vương Kim Minh mới là điều nên làm."
Vẻ mặt Từ Hiểu Tĩnh vô cùng phức tạp, trầm mặc không nói gì.
Dương Sương thấy cô ta không phản ứng gì, nhất thời nóng nảy, nói: "Cậu không phải đang luyến tiếc chứ hả? Hiểu Tĩnh, thật không giống cậu tí nào! Trần Thiên Vị có thể cho cậu được gì hả, ngay cả mua cho cậu một cái túi cũng không có tiền. Còn Vương Kim Minh chính là phú nhị đại nổi danh trong trường chúng ta, gia cảnh rất giàu có, cậu được anh ta coi trọng như vậy, làm cho tôi rất hâm mộ sự may mắn của cậu đó."
"À đúng rồi, thiếu chút nữa quên hỏi cậu, hôm trước Vương Kim Minh gọi cậu ra ngoài, tình hình chiến đấu thế nào? Những kỹ năng trên giường mà tôi dạy cho cậu, có phải rất hữu ích đúng không?"
"Tôi nói cho cậu biết, đàn ông rất thích những người như vậy. Cậu vốn đã xinh đẹp, chỉ cần chủ động và lẳиɠ ɭơ một chút, Vương Kim Minh chắc chắn sẽ bị câu mê hoặc đến thần hồn điên đảo, chỉ yêu mình cậu thôi."
“Cậu kể chi tiết cho tôi nghe đi, tối hôm đó hai người đã làm mấy lần?”
Dương Sương nhướng mày, lải nhải hỏi suốt.
Nhưng lại không phát hiện ra thần sắc của Từ Hiểu Tĩnh càng ngày càng khó coi.
“Làm mấy lần rồi?”
Cô ta chắc chắn không thể nói ra đêm đó Vương Kim Minh đã bị người ta đánh gãy tứ chi, bây giờ vẫn còn ở trên giường bệnh.
Chuyện xảy ra đêm đó, khiến cô ta như đang chìm trong giấc mơ, tràn ngập một cảm giác không thực tế.
Từ Hiểu Tĩnh với vẻ mặt phức tạp, nói "Sự việc không phải như cậu nghĩ đâu, cậu…. Đừng hỏi nữa.”
Dương Sương nhíu nhíu mày, có chút khó hiểu.
Đúng lúc này, tiếng chuông vào học vang lên.
Phòng học ồn ào cũng theo đó mà yên tĩnh lại.
Tiếng giày cao gót từ hành lang dần truyền đến, một mỹ nữ dáng người cao gầy đi vào phòng học.
Chỉ thấy cô ấy mặc một bộ váy công sở đơn giản.
Áo sơ mi nữ màu trắng và váy ôm ngang đùi phác họa đường cong quyến rũ.
Tất chân màu đen ôm lấy đôi chân dài mảnh khảnh thẳng tắp.
Chân đi đôi giày cao gót màu đen.
Trang phục của một nữ giáo viên chuyên nghiệp, tuy rằng đơn giản, nhưng vẫn đủ mê hoặc lòng người.
Lúc cô đi vào phòng học, ánh mắt của tất cả nam sinh đều đồng loạt nhìn về phía cô ấy.
Phòng học vừa mới yên tĩnh lại, lập tức lại xôn xao một tràng.
"Mẹ nó, vị đại mỹ nhân này chính là giảng viên Y trong truyền thuyết sao?! Quả nhiên rất xinh đẹp …"
"Đẹp quá! Còn đẹp hơn cả hình chụp!"
"Cô ấy thật sự là giảng viên của trường chúng ta sao? Quả thực còn xinh đẹp hơn những nữ minh tinh bên ngoài nữa!"
“Tôi từ sáng sớm đã đến chiếm chỗ, chỉ vì muốn được nhìn thấy cô Y một cái.”
Tiếng bàn tán ồn ào khiến phòng học trở nên hỗn loạn.
Nhưng cũng không thể trách sao họ lại phản ứng như vậy.
Bởi vì thật tình cô ấy rất đẹp!
Tôi cũng nhìn theo từng bước chân của Y Yên Mị, trong lòng gợn lên từng con sóng xúc động.
Vẻ đẹp khuôn mặt thật tinh xảo mê người, làn da mịn màng, dáng người lại xinh đẹp.
Giống như một quả đào mật đã chín mọng, ngọt ngào mê người.
Nhưng thứ làm cho người ta phải động lòng nhất, vẫn là sự quyến rũ toát ra từ tận xương tủy của cô ấy.
Cho dù không trang điểm, cũng đã đẹp đến mức khiến người ta phải hồn phiêu phách lạc, phảng phất mỗi một cái chớp mắt, mỗi một nụ cười đều có thể gợi lên ngọn lửa du͙© vọиɠ trong lòng các nam sinh.
Điều này không phải do cô ấy cố tình, mà là sự quyến rũ trời sinh.
Bất kể nhìn bao nhiêu lần, đều sẽ không khỏi cảm thán tại sao thượng đế lại thiên vị cô ấy quá mức như vậy.
“Yên lặng.” Y Yên Mị mở miệng, mặt không đổi sắc, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Giống như có một cơn gió lạnh thổi qua, phòng học ồn ào lập tức yên tĩnh lại.
Đúng vậy, tuy rằng Y Yên Mị có nét quyết rũ bẩm sinh, nhưng tính cách của cô ấy lại cực đoan theo hướng ngược lại.
Bất kể đối với ai, cô ấy đều tỏ ra không thân thiết, bộ dạng lạnh như băng tại Bắc Cực.
Thấy phòng học yên tĩnh lại, Y Yên Mị khẽ gật đầu và bắt đầu giảng bài.
Trong phòng học, hầu như tất cả ánh mắt của các nam sinh đều chỉ tập trung nhìn cơ thể của cô ấy.
Cô ấy chắc cũng đã sớm quen với những ánh mắt này, nên mặt không biến sắc.
Nhưng đúng như những gì vừa nói.
Nét quyến rũ trời sinh đó, sẽ không bởi vì vẻ mặt lạnh như băng mà giảm đi vài phần.
Ngược lại càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ du͙© vọиɠ của cánh đàn ông.
Tôi thậm chí có thể nghe được mấy nam sinh bên cạnh thở dồn dập, cùng với những lời bàn tán nho nhỏ.
“Mẹ nó, cô Y thật sự quá đẹp, không hổ danh là ước mộng của toàn bộ nam sinh trong trường!”
“Nếu cô Y ở cùng với tôi một đêm, tôi tình nguyện giảm mười năm tuổi thọ!”
"Không cần giảm mười năm tuổi thọ đâu, haha, mọi người đừng nhìn cô ấy mặt lạnh như băng, nhưng vẫn không giấu được nét lẳиɠ ɭơ sẵn có! Tôi nghe nói đã có không ít giảng viên và nam sinh đã lên giường với cô ấy!"
"Thật hay giả vậy? Cô ấy thoạt nhìn không giống loại người như vậy."
"Lừa các cậu làm gì, tôi nghe một tiền bối kể lại đó. Các cậu chắc không biết cô Y đã từng kết hôn trước đó phỉa không? Nhưng ngày đầu tiên sau khi kết hôn thì chồng cô ấy đã bị tai nạn và qua đời, cô ấy đột nhiên biến thành góa phụ. Từ đó về sau, cô ấy ăn chơi điên cuồng, dù sao cũng không có ai quản. Nghe nói chỉ cần hơi đẹp trai một chút, hoặc là có tiền, thì rất dễ dụ được cô ấy lên giường!"
Tiếng bàn tán truyền đến tai tôi, khiến tôi khẽ nhíu mày.
Tôi quay đầu nhìn về phía bọn họ, trong lòng nổi giận, quát khẽ: "Câm miệng đi, không muốn nghe giảng thì đi ra ngoài."
Có lẽ giọng nói của tôi hơi lớn, nên đã cắt đứt mạch giảng bài của Y Yên Mị.
Những người khác trong phòng học đều nhìn về phía tôi.
“……”
Mấy nam sinh sắc mặt xấu hổ, hung tợn trừng mắt nhìn tôi một cái, cúi đầu không lên tiếng nữa.
Y Yên Mị cũng chỉ nhìn chúng tôi một cái, sau đó thu ánh mắt lại và tiếp tục giảng bài.
"Xuỵt!" Tôi hít sâu một hơi, tạm thời bình phục sự tức giận trong lòng.
Về lý do tại sao tôi lại tức giận, đương nhiên là vì nội dung bàn tán của mấy nam sinh đó.
Cô Y là một trong số ít người tôi gặp trong bốn năm đại học, thật lòng đối xử tốt với tôi.
Năm thứ nhất vừa nhập học, tôi dùng toàn bộ tiền tiết kiệm đóng học phí, số tiền còn lại chỉ đủ cho tôi ăn một bữa cơm mỗi ngày.
Có ngày thật sự đói không chịu nổi, chỉ có thể đến căn tin ăn cơm thừa của người khác, đúng lúc bị cô Y nhìn thấy.
Cô ấy không nói gì, chỉ xoay người rời đi.
Nhưng sau đó, tôi đột nhiên được cấp học bổng từ quỹ khuyến học, không hiểu sao lại có thêm rất nhiều cơ hội làm thêm ngoài giờ, thẻ cơm dùng trong căn tin mỗi tháng đều được nạp thêm mấy trăm đồng.
Sau đó tôi mới biết được, những chuyện đó đều do cô ấy làm.
Sở dĩ cô ấy không nói ra, là vì muốn bảo vệ sự tự tôn của tôi.
Mặc dù bề ngoài cô ấy lạnh như băng, nhưng thật sự có một trái tim rất lương thiện và dịu dàng.