Câu trả lời của tôi khiến Liêu Hưu sửng lại.
Hắn có chút kinh ngạc quay đầu nhìn tôi, ngữ khí bất thiện nói: "Con mẹ nó cậu nói cái gì?"
Trên thực tế, những chuyện tương tự trước đây đã xảy ra không ít lần.
Gia cảnh của Liêu Hưu không tệ, nhưng chỉ có thể xem như tiểu phú, kém hơn hai phú nhị đại Quách Dương và Vương Kim Minh rất nhiều.
Nhưng hắn ở trước mặt chúng tôi cứ một mực phô trương như người bề trên, đặc biệt là đối với tôi, hằn đều cố gắng phô trương đến mức cực hạn.
Có lẽ là bởi vì hắn không dám tỏ vẻ trước mặt Quách Dương cùng Vương Kim Minh, nên cũng chỉ có thể phát tiết hết lên người tôi.
Cho nên hắn thường xuyên sai tôi đi mua đồ cho hắn.
Mỗi lần đều lấy ra tờ tiền trăm đồng, lại cố ý ném xuống đất, vẻ mặt khinh bỉ lại đắc ý nhìn tôi đi nhặt.
Trước kia, tôi nghèo đến mức ngay cả ăn cơm cũng phải tính toán chi phí, cho nên dù trong lòng không thoải mái, nhưng chạy việc vặt một lần có thể kiếm được bốn năm mươi đồng, nên cũng cố gắng chịu đựng.
Dần dà, Liêu Hưu gần như xem tôi là người hầu của hắn, hễ nói chuyện là hùng hùng hổ hổ, sai khiến tôi không ngừng.
Lần này tôi từ chối, rõ ràng ngoài dự đoán của hắn ta.
Thậm chí ngay cả Ngô Thành Nghị đang chăm chú đọc sách bên cạnh, cũng hơi ngẩng đầu nhìn tôi một cái.
Tôi thoải mái dựa vào ghế, thản nhiên nói: "Tôi nói tôi không đi, muốn uống ngươi tự đi mà mua."
“Hả, tên gà mờ nhà ngươi hôm nay đột nhiên cứng cỏi vậy?”
Liêu Hưu dường như có hứng thú, ngay cả trò chơi cũng không chơi nữa, trực tiếp đứng dậy đi đến trước mặt tôi, "Thế nào, có tiền cũng không kiếm sao?"
“Ừ, không kiếm nữa.” Tôi đáp một câu, thay dép lê, định rửa mặt đi ngủ.
Liêu Hưu dường như không nghĩ tới việc tôi lại dám tỏ thái độ với hắn như vậy, trong ánh mắt lóe lên lửa giận, "Trần Thiên Vị… Mới hai ngày không gặp, con mẹ nó nhà ngươi càng ngày càng không biết điều!"
Hắn vừa dứt lời, vừa giơ tay lên muốn tát vào mặt tôi.
Tôi nhíu mày, lui về phía sau một chút.
Bàn tay của hắn lập tức tát hụt, vỗ vào cái giá sắt bên cạnh giường, phát ra một tiếng trầm đυ.c.
"Con mẹ nó!" Liêu Hưu đau đớn kêu lên một tiếng, thần sắc càng thêm phẫn nộ và dữ tợn hơn, "Con mẹ nó ngươi còn dám né sao?!”
Tôi đứng dậy nhìn thẳng mặt hắn, nhíu mày nói: "Liêu Hưu, tôi không muốn gây chuyện với ngươi, thì ngươi cũng đừng kiếm chuyện với tôi."
Liêu Hưu càng thêm tức giận, vẻ mặt càng khó coi, "Ai con mẹ nó cho ngươi lá gan phế vật này, dám nói chuyện với tôi như vậy à!"
Ngô Thành Nghị đứng lên, giống như muốn giảng hòa, "Liêu Hưu …"
“Cút ngay, không có chuyện của ngươi.”
Liêu Hưu hung tợn trừng mắt nhìn cậu ấy một cái, tiếp theo lại nhìn về phía tôi, trên mặt bỗng nhiên lộ ra nụ cười ác độc, nói: "Chê tiền ít phải không? Được được, xem ra khẩu vị của tên gà mờ nhà ngươi càng ngày càng lớn. Vậy tôi sẽ cho ngươi thêm một cơ hội."
Nói xong, hắn lấy ví và rút thêm một tờ trăm đồng, vẫn như cũ quăng tờ tiền xuống mặt đất, nói: "Lần cuối cùng, nhặt tiền lên, đi mua bia. Số tiền còn lại, lão tử ta thưởng cho ngươi."
“……”
Tôi ngao ngán lắc đầu thở dài, giọng nói vẫn lãnh đạm và bình tĩnh như trước, "Tôi cũng nói lại lần cuối cùng, ngươi tự đi mà mua!"
“Ngươi muốn chết!”
Sắc mặt của Liêu Hưu đột nhiên biến đổi, lộ rõ vẻ hung ác, nhấc chân lên trực tiếp hướng vào bụng tôi mà đạp tới.
Tôi phản ứng cực nhanh, trong nháy mắt lúc hắn vừa nhấc chân, liền tránh sang bên cạnh.
"Ầm!" Tiếng trầm đυ.c vang lên, Liêu Hưu trực tiếp đá vào cái bàn.
Tôi nhanh chóng bước về phía trước một bước, nắm tay vung lên, với toàn bộ súc lực vốn có của mình, thẳng tắp nện vào mặt hắn một cái.
Nói về chiều cao, tôi cao hơn hắn ta tận một cái đầu.
Nói về sức mạnh cơ thể, so với tên phế vật sớm bị tửu sắc bào mòn sức khỏe kia thì tôi chắc chắn khỏe hơn nhiều lần.
Cho nên nếu đánh nhau với hắn, tôi nắm chắc phần thắng.
Quả nhiên, chỉ cần trúng một quyền của tôi, Liêu Hưu liền bụm mặt liên tục lui về phía sau, trong miệng phát ra tiếng kêu đau đớn thật thê thảm.
Hắn không thể giấu nổi cơn tức giận mà nhìn tôi, thần sắc có chút cuồng loạn, "Ngươi con mẹ nó dám đánh trả sao? Mày dám đánh trả tao à?!”
Nghe được lời nói của hắn, tôi chỉ cười nhạt một cái.
Mày đã đạp tao rồi, tao còn không đánh trả, đó không phải là kẻ ngốc sao.
Nghĩ như vậy, tôi lại phóng lên phía trước thêm lần nữa.
Tốc độ nhanh như sét đánh nhấc chân đá một cái trúng ngay bụng của Liêu Hưu.
"Ối!" Liêu Hưu kêu lên thảm thiết và té ngã, lộn liên tiếp mấy vòng.
Hắn ôm bụng, cong người lại như con tôm đã chín, phát ra tiếng kêu khóc như góa phụ mất chồng vậy, hét to: "Trần Thiên Vị, mày biết nhà tao có bao nhiêu tiền không?! Dám động thủ đánh tao, tao sẽ cho mày biến khỏi thế gian này!"
“Haha.” Tôi cười lạnh nhạt một cái, lại nhấc chân đi về phía hắn.
Liêu Hưu sợ tới mức giật mình đứng lên, bất chấp đau đớn, trực tiếp tông cửa mà bỏ chạy.
Trong hành lang vang lên tiếng rống uy hϊếp của hắn, "Trần Thiên Vị, mày hãy chờ đó! Tao sẽ gϊếŧ mày! Mày chết chắc rồi!"
“Phế vật.” Tôi lầm bầm một câu, quay lại và ngồi xuống bàn học của mình.
Không khí ở ký túc xá cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.
Cạnh đó, Ngô Thành Nghị đang nhìn tôi với vẻ mặt ngây ra, hơn nửa ngày sau mới định thần lại, cẩn thận từng li từng tí nói: "Trần Thiên Vị, lúc nãy, cậu vừa đánh Liêu Hưu?"
Tôi có chút buồn cười, "Không phải cậu đã thấy hết rồi sao?"
“Không phải, ý tôi là…” Ngô Thành Nghị buông sách xuống, có chút buồn rầu gãi gãi đầu, sau đó khuyên nhủ: "Tôi nghe nói ở ngoài trường Liêu Hưu quen biết rất nhiều tên lưu manh, cậu đánh hắn, hắn chắc chắn sẽ tìm cách báo thù, nói không chừng thật sự sẽ tìm người đến đánh cậu đó. Hay là cậu ra ngoài trốn hai ngày đi?"
“Không sao.” Tôi bình tĩnh cười nói: "Nếu đã đánh hắn rồi, tất nhiên tôi không sợ bị trả thù."
Ngô Thành Nghị nhìn tôi hồi lâu, cũng không tiếp tục khuyên bảo nữa, tiếp tục cúi đầu đọc sách.
Đúng lúc này, Lưu Văn Bân từ phòng vệ sinh đi ra, sau khi biết được chuyện vừa rồi, nhất thời lòng đầy căm phẫn.
"Sao vừa rồi cậu không gọi tôi ra? Lão tử đã sớm nhìn hắn không vừa mắt! Hai huynh đệ chúng ta cùng nhau đánh hắn một trận, để hả cơn giận này!"
“Sẽ có cơ hội, sẽ có cơ hội.” Tôi khoát tay, sau khi rửa mặt thì bò lên giường.
Thoải mái…
Chỉ có giường của mình mới ngủ sướиɠ nhất.
Tôi nằm ở trên giường, theo thói quen lấy điện thoại di động ra, dự định xem video một lúc.
Đúng lúc này, WeChat vang lên thông báo xin kết bạn.
Sau khi mở ra, hiện lên biệt danh "Ngọt ngào chỉ để lại cho bạn", ảnh đại diện là ảnh của Đới Điềm Điềm.
Chắc cô ấy kết bạn với tôi thông qua nhóm chat của lớp.
Cô gái này, xem ra rất quyết tâm muốn bám lấy tôi.
Tôi bấm đồng ý kết bạn với Đới Điềm Điềm.
Ngay sau đó, Đới Điềm Điềm liền gửi tin nhắn tới.
[Thiên Vị, anh ngủ chưa?]
Tôi trả lời: [Vẫn chưa]
[Người ta cũng chưa ngủ, nằm trên giường không thấy buồn ngủ chút nào, luôn nhớ lại tình cảnh chúng ta tụ họp đêm nay, hihi.]
Khóe miệng tôi cong lên một nụ cười.
[Nhớ lại cảnh gì vậy? Cảnh cậu chui xuống dưới bàn thổi kèn cho tôi sao? ]
[Đáng ghét, cái kia của anh thật lớn, trực tiếp đâm vào cổ họng người ta rồi. Anh nhắc đến làm bên dưới của em ướt đẫm rồi… ]
Sau đó, Đới Điềm Điềm bỗng gửi cho tôi một bức ảnh tự sướиɠ.
Bức ảnh được chụp trước gương, cô ta đang tạo dáng quyến rũ.
Cô ta mặc một chiếc váy ngủ mỏng manh, kiểu dáng rất gợi cảm và trong suốt, da thịt trắng như tuyết và những đường cong khêu gợi của cô ta hiện lên hết sức rõ ràng.
Dưới váy ngủ trong suốt đó rõ ràng đang không mặc qυầи ɭóŧ, loáng thoáng có thể nhìn thấy âʍ đa͙σ giữa hai chân đã ướt sũng.
Cô ấy lại gửi tới một tin nhắn.
[Người ta đã ướt hết rồi… Nếu như đêm nay anh không về ký túc xá, anh nói xem, con rắn kia của anh, bây giờ chắc đang nhét sâu vào âʍ đa͙σ của người ta rồi phải không? ]
Mẹ nó, cô gái này thật dâʍ đãиɠ hết sức!
Ảnh nóng và những lời khẩu da^ʍ đó đã khơi dậy ngọn lửa trong lòng tôi.
Tôi đột nhiên có chút hối hận vì đêm nay đã từ chối sự quyến rũ của Đới Điềm Điềm.
Tôi gõ chữ trả lời.
[Ướt thì tự mình thủ da^ʍ trước đi, đừng nóng vội, sẽ có cơ hội thôi.]
[Ừ, vậy chúng ta hẹn trước rồi nha. Đúng rồi, mấy ngày nữa chính là dạ hội đón sinh viên mới của trường, hôm đó em có biểu diễn. Hay là anh Thiên Vị đến xem em biểu diễn đi, chờ sau khi biểu diễn kết thúc, chúng ta liền…]
[Được, không thành vấn đề.]
Tôi tiện tay trả lời một câu, rồi ném điện thoại sang bên cạnh.
Không muốn tiếp tục trò chuyện nữa.
Bởi vì, cái điện thoại di động rách nát này thật sự bị lag nghiêm trọng.
Tốc độ mở một trang trung bình trên mười giây.
Nói chuyện phiếm đánh chữ cũng phải chờ một lúc lâu mới có thể hiển thị ra.
Hơn nữa loa ngoài cũng bị hỏng rồi, bình thường gọi điện thoại chỉ có thể dùng tai nghe, nếu không ngay cả đối phương nói gì cũng không nghe được.
“Haiz” Tôi thở dài một tiếng.
Điềm Điềm à, đêm dài đằng đẵng, tôi cũng muốn tiếp tục khẩu da^ʍ với cô.
Thế nhưng cái điện thoại lại vô dụng quá đi mà.
Suy nghĩ một hồi, cái điện thoại này tôi mua sau khi thi xong đại học, đã dùng được gần năm năm rồi.
Đã đến mức sắp hỏng rồi.
Hay là… ngày mai đi mua điện thoại mới nhé?
Trong lòng tôi đột nhiên nảy ra một ý tưởng.
Trước kia không có tiền, căn bản tiếc tiền không dám đổi.
Sau đó tuy rằng kiếm được chút tiền, nhưng phần lớn đều đã chu cấp cho Từ Hiểu Tĩnh, ngược lại còn túng quẫn hơn trước kia nữa.
Giống như hôm nay bị Quách Dương giễu cợt, quần áo trên người tôi cộng lại cũng không quá ba trăm đồng.
Hơn nữa cũng đã mặc một thời gian rất lâu, cũng còn luyến tiếc không muốn bỏ đi.
Có lẽ là do thói quen của cuộc sống, cũng có lẽ là do hai ngày nay có quá nhiều việc xảy ra.
Đột nhiên trở nên giàu có, nhưng tâm trạng thì vẫn chưa theo kịp.
Một trăm triệu lẳng lặng nằm trong thẻ ngân hàng của tôi, giống như chỉ là một con số vô nghĩa vậy.
Ngoại trừ cảm giác thỏa mãn và yên ổn trong lòng ra, tôi căn bản không biết sẽ tiêu nó như thế nào.
Bây giờ nghĩ lại, ít nhất cũng nên nâng cao chất lượng cuộc sống rồi phải không?
Không…
Không chỉ nâng cao chất lượng cuộc sống.
Tôi còn muốn thực hiện tất cả những mơ ước trước kia, những chuyện mình rất muốn làm, xem như là bồi thường cho chính mình.
Bởi vì, cuộc sống trước kia thật sự quá khổ.
Tôi… Muốn nếm thử mùi vị ngọt ngào.