Xuyên Thành Vai Ác Tôi Giả Ngốc Để Sống

Chương 16.2

Tô Kỷ Đông chỉ coi ba người như đang chơi đùa, “Thằng tư này, Tiểu Ý bị bệnh không xuống nước được, một lát nữa mấy đứa muốn chơi gì thì chơi trên bờ thôi.”

“Biết rồi ạ ——” Tô Đĩnh chuyển mắt kéo dài ngữ điệu.

Hẳn là đã cố tình kiểm soát lưu lượng khách, nên dù đang trong tuần lễ vàng nhưng không có nhiều người ở khu giải trí trong hồ bơi. Cạnh bờ có một dãy ghế nằm, còn có cả ô che nắng và bàn nhỏ.

Tô Đĩnh nhìn thấy bể bơi lập tức bỏ qua những người khác, hai ba bước nhào đến “ào” một tiếng nhảy xuống trong nước! Dáng người hắn cao gầy, sắc da trắng lạnh, lượn hai vòng trong nước như một con cá trắng linh hoạt.

Tô Giản Thần cũng nổi hứng, cởϊ áσ khoác khoác lên trên kệ rồi xuống nước ngay, ngụp mạnh xuống nước rồi bơi thẳng đến giữa hồ. Trong các anh em thì hắn là người cường tráng nhất, cơ bắp phần lưng nhún lên nhún xuống trong lúc hắn nghiêng người vung tay, làm bọt nước bắn lên, đầy nam tính.

Tô Hồi Ý nhìn mà than thở, thầm nghĩ ba anh em nhà họ Tô thật sự là ai cũng có sức hấp dẫn riêng, bất kể là mang người nào ra so đi nữa thì cũng là rồng phượng giữa người.

Cậu lại chuyển mắt sang Tô Trì, dáng người xen vào giữa hai anh em kia, như là tìm được một điểm cân bằng hoàn hảo vậy, từ trên xuống dưới không có một chỗ nào là không đẹp.

Người bình thường không biết phải luyện tập bao lâu mới được như Tô Trì.

Lúc này đang là lúc mặt trời lên cao, Vu Hâm Nghiên sợ phơi nắng đen, tìm cái ghế nằm tê liệt. Tô Hồi Ý cũng song song tê liệt bên cạnh bà, lần nữa biến hình thành rau câu trái cây.

Tô Kỷ Đông gọi Tô Trì qua bơi cùng mình, Tô Trì đáp vâng, cởϊ áσ sơmi định móc lên thì phát hiện ra đã hết móc trống rồi.

Cục rau câu lập tức rất có ánh mặt dang rộng hai tay ra, “Em cầm giúp anh hai!”

Vu Hâm Nghiên cũng nói, “Con đưa cho Tiểu Ý đi, tiện cho em khoác luôn, để tránh gió thổi em cảm lạnh.”

Thế là sơmi của Tô Trì đáp xuống người Tô Hồi Ý.

Ánh nắng chiều lười biếng bị che ngoài tán dù, rơi vãi đầy trên đất. Sóng nước lấp loáng ở ngoài bể bơi cách đó không xa, dưới ánh mặt trời bọt nước bắn lên óng ánh.trong vắt như pha lê

Buổi trưa Tô Hồi Ý không ngủ, bây giờ nghe tiếng gió dìu hiu tiếng nước lăn tăn, cơn buồn ngủ dần dần dâng lên. Cậu cuộn tròn cuộn tròn mình vào trong áo sơmi của Tô Trì, nhắm mắt lại ngủ thϊếp đi.

Tô Trì bơi qua bơi lại hai vòng trong bể bơi, dáng người dong dỏng cao mạnh mẽ lật dòng nước, động tác quay đầu lại gọn gàng nhanh chóng. “Rào” một tiếng, cơ thể vọt qua làn nước làm cho nước trong bể bơi tràn vào bờ, bắn tung tóe khắp mặt đất, mặt đất bị ánh nắng hun nóng phút chốc tản nhiệt.

Tô Trì bơi hai vòng rồi vẫn không có gì là mệt, nhưng Tô Kỷ Đông thì có phần không theo kịp, ông bước lên thành bể, nước rơi đầy đất.

“Con đi chơi với em ba em tư đi, cha uống nước.”

Tô Trì “dạ” một tiếng, theo tiềm thức đưa mắt qua chỗ ghế nằm ——

Dưới bóng râm hình tròn của tán dù che nắng, áo sơmi màu trắng trải thành một mảng, hơi gồ lên. Từ góc độ của hắn nhìn sang, hình như có một cái đỉnh đầu lòi ra từ chỗ cổ áo sơmi, ngoài ra có có một cọng tóc ngố mềm mại nằm bò ra.

Tô Kỷ Đông cũng nhìn thấy, nhịn không được cười thành tiếng, “Sao Tiểu Ý cứ như cái bánh trôi thế không biết.”

Tô Trì nhàn nhạt, “Vậy thì cũng là bánh trôi nhân mè đen.” Ngoài trắng trong đen.

Tô Kỷ Đông vỗ tay tán thành, “Không sai, vừa ngọt vừa mềm!”

Tô Trì, “…”

.

Tô Hồi Ý nghe thấy tiếng nói chuyện của Tô Đĩnh và Tô Giản Thần từ từ tỉnh lại.

Mở mắt ra, bầu trời bên ngoài đã tờ mờ tối, Tô Kỷ Đông và Vu Hâm Nghiên đang ngồi nói chuyện với nhau, Tô Giản Thần và Tô Đĩnh đang từ bể bơi đi qua, dọc đường đi để lại vệt nước.

Tô Hồi Ý kéo áo sơmi trên người, quay đầu qua mới phát hiện ra Tô Trì đang ngồi trên ghế nằm khác, đôi chân dài vắt ngang qua bàn nhìn điện thoại.

Chắc là nhận ra tầm mắt của cậu, Tô Trì ngó sang, “Áo mặc được không?”

“…” Tô Hồi Ý im hai giây, ưỡn mặt đưa áo qua, “Trong mơ em cũng không quên bảo vệ áo của anh hai.”

Tô Trì không nhận, “Vậy thì tiếp tục bảo vệ đi.”

Tô Kỷ Đông chú ý tới, bật cười, “Con cứ khoác đi, ngủ không nên cởϊ áσ, sẽ lạnh đó. Không phải con thích mặc áo sơmi của anh hai con sao, theo mốt hay cái gì đấy?”

Hai mắt Tô Hồi Ý phút chốc chấn động: Cái gì mà “thích mặc áo sơmi của Tô Trì”!

Tô Kỷ Đông mới nên đi đăng ký lớp học thêm!

Đúng lúc đó Tô Giản Thần và Tô Đĩnh đi tới nghe thấy, cả hai đồng thời ngừng lại.

Tô Giản Thần dõi theo áo sơmi trong ngực Tô Hồi Ý, bỗng dưng hồi tưởng lại tình cảnh trên máy bay, ngữ điệu hắn hơi mất tự nhiên, “Cậu thích mặc áo sơmi của anh hai?”

Tô Hồi Ý vội vàng giải thích, “Không phải! Chỉ là em thích mặc áo lớn hơn một chút thôi, cho thời trang.”

Tô Đĩnh nghe vậy thì khóe môi nhếch lên “ồ” một tiếng, “Vậy có muốn mặc của anh tư không?”

Trực giác của Tô Hồi Ý mách bảo Tô Đĩnh lại đang đặt bẫy mình.

“Chú tư.” Bên cạnh truyền đến một giọng nói trầm thấp.

Tô Hồi Ý nhìn sang, trong ánh mắt Tô Trì nhìn Tô Đĩnh mang theo hàm ý “vừa vừa phải phải thôi”.

Tô Hồi Ý ngẩn người.

Tô Đĩnh và Tô Trì nhìn nhau vài giây, lập tức nhún vai khẽ cười, “Em chỉ đùa với em út chút thôi mà.”

Tô Trì không nói gì nữa.

Đoạn nhạc dạo ngắn ngủi đó rất nhanh đã qua.

Gần tới cơm tối, thì cả nhà cùng rời khỏi bể bơi đi về, những người ban nãy có xuống nước còn phải về trước đi tắm.

Áo sơmi của Tô Trì được Tô Hồi Ý mặc ngoài áo thun, tay áo hơi dài một phủ qua đầu ngón tay, vạt áo cũng che tới bắp đùi, trông cứ như là trẻ con mặc trộm quần áo của người lớn vậy.

Tô Hồi Ý và Tô Trì vốn đang đi cuối cùng, nửa đường đi gặp hai cô gái đến hỏi đường, Tô Hồi Ý dừng lại chỉ chỉ cho người ta, Tô Trì không đi tiếp về phía trước, mà đứng bên cạnh chờ.

Tô Hồi Ý chỉ xong, quay đầu thấy những người khác đều đã đi xa, Tô Trì còn đứng cạnh mình, nhất thời có một tí tẹo hoảng sợ, “Anh không đi hả?”

Tô Trì nói, “Sợ cậu bị hàng thịt bắt cóc mang về cân bán.”

Tô Hồi Ý, “……”

Cậu cứ cảm giác Tô Trì đang âm thầm ám chỉ bảo mình là heo.

Hai cô gái ban nãy vẫn chưa đi xa, nghe vậy thì bật cười thành tiếng quay đầu lại nhìn hai người, Tô Hồi Ý bị cười rất ngại, giơ tay dùng tay áo chọt chọt hông Tô Trì, “Sao lúc nào anh cũng khịa em vậy?”

Bỗng nhiên ánh mắt hai cô gái sáng ngời, che miệng cười không ngừng, tầm mắt hơi đảo qua người cả hai một chút, rồi mới cù cưa cù nhằng đi mất.

Tô Hồi Ý lén nghe thấy hai họ thầm thì trong miệng “cute quá” “Tổng giám đốc bá đạo lạnh lùng kiêu ngạo x bánh gạo nếp” v.v…

Tô Hồi Ý không hiểu gì chỉ biết là rất ghê gớm, cậu vừa đi theo Tô Trì trở về vừa hỏi nghi hoặc trong lòng mình ra, “Bánh gạo nếp là gì vậy?”

Bắt đầu từ lúc nãy Tô Trì đã im lặng không nói lời nào, vào lúc này hắn mím môi đi thẳng về phía trước.

Tô Hồi Ý tưởng là mình chọt hắn hai cái chọt hắn tức giận rồi, cậu vội bước nhanh hai ba bước theo sau kéo cánh tay Tô Trì lấy lòng, “Anh hai, không chọt đau anh chứ?”

Bờ môi mím thành một đường thẳng của Tô Trì thả lỏng ra, “Không có.”

Tô Hồi Ý vẫy vẫy hai tay áo như vỗ cánh, gặng hỏi, “Vậy bánh gạo nếp là gì ạ?”

Bước chân Tô Trì dừng lại, cả người cũng ngừng lại.

Tóc mái bị nước thấm ướt đã được vuốt ra sau, lộ vầng trán đầy đặn, lúc này có hai lọn tóc rũ trên xương mày, vừa gợi cảm vừa sắc bén.

Hắn cúi đầu nhìn Tô Hồi Ý, “Cậu thật sự không hiểu?”

Tô Hồi Ý sững sờ tại chỗ, không hiểu mình lại chọt vào chỗ nào của Tô Trì.

Tô Trì nói, “Khi nãy ở nơi đông người, cậu làm nũng làm gì?”

__

Tác giả có lời muốn nói:

Tô Trì: Ha ha, lại không thành thật.

Tô Hồi Ý: ?