Xuyên Thành Vai Ác Tôi Giả Ngốc Để Sống

Chương 16.1

Còi báo động của Tô Hồi Ý nhất thời réo lên mãnh liệt: Là Tô Đĩnh!

Khoảng cách giữa hai người rút ngắn trong vài bước chân, đôi hẹp dài mắt của Tô Đĩnh hơi cong lên, làn da trắng lạnh tỏa sáng, tóc mái màu nâu phủ lên mắt mày hắn, dằn nét khoa trương đó xuống mấy phần.

Ánh mắt của hắn cẩn thận miêu tả dọc theo ngũ quan Tô Hồi Ý, mang theo chút hứng thú tản mạn, “Cưng có gì muốn nói?”

Tô Hồi Ý lên tiếng, “Đừng nghe tin vịt, đừng tin lời đồn.”

Tô Đĩnh, “…”

Tô Đĩnh nheo mắt lại quan sát cậu một lúc, “Anh mới đi có một tháng, sao thấy cưng có gì đó khác khác.”

Tô Hồi Ý cẩn thận lựa lời, “Em…”

Trên đầu bỗng nhiên bị bứng một cái, ngón tay khớp xương rõ ràng của Tô Đĩnh xuyên qua đỉnh đầu cậu, đầu ngón tay ngoéo chỏm tóc ngố cuốn nhẹ một vòng, “Cưng xem, đã nảy mầm rồi này.”

Tô Hồi Ý, “…” Thì ra là chỉ cái đó.

Tô Đĩnh thu tay về, kéo vali đừng lại trước mặt Tô Hồi Ý, hai tay đút túi, “Đi thôi, em út ~ ”

Tô Hồi Ý hiểu ý kéo vali giùm hắn, đi đầu phía trước.

Thái độ của Tô Đĩnh thoạt trông thì có vẻ tốt nhất trong ba anh em, nhưng Tô Hồi Ý biết trong đó chiếm đa số là đùa bỡn.

Tô Trì đối với nguyên thân là cảnh cáo, Tô Giản Thần đối với nguyên thân là căm ghét, mà Tô Đĩnh thì coi nguyên thân như là một trò tiêu khiển —— có hứng thì tiếp hai chiêu, không có hứng xem như là đánh rắm rồi thôi.

Tô Hồi Ý ngóng gió biển, cảm giác mình phiêu diêu nhẹ nhàng như một cái rắm trở tay là bay đi mất.

Vali hành lý lộc cộc lộc cộc lăn qua con đường trải nhựa, không mất mấy phút là đã đi đến cổng lớn.

Tô Đĩnh hững hờ theo sát phía sau Tô Hồi Ý đánh giá xung quanh, vài sợi tóc mái màu nâu trải trên trán bị gió vén lên, để lộ ra vầng trán trắng nõn và khuôn mặt xinh đẹp.

Đồng xu trên đầu ngón tay bắn lên không trung, xoay tròn, rơi xuống.

Tô Hồi Ý nhìn thoáng qua, đáp xuống lòng bàn tay đa số là chính diện, may mắn đến khó giải thích.

Có đôi tình nhân đi ngang qua bên cạnh, cô gái không nhìn được quay sang nhìn thêm mấy lần, nhưng đã nhanh chóng bị bạn trai túm cánh tay kéo đi.

“Em nhìn ai đó?”

“Hai anh trai khi nãy đẹp trai quá, mặt mũi ai nhìn cũng theo kiểu ngoan ngoan ấy, nhưng mà một người là ngoan thật, còn một người khác là ngoài trắng trong đen…”

“Xí! Em nhìn cũng kỹ quá nhỉ?”

“……”

Trong lòng Tô Hồi Ý thầm tự nhủ thế mà còn không rõ sao.

Hai người đi qua vườn hoa nhỏ trước nhà bước vào phòng khách, sàn nhà lát đá cẩm thạch sáng đến mức có thể soi gương, tiếng bánh xe vali cuối cùng cũng nhỏ lại một chút.

Một làn hơi nóng thổi qua bên tai, Tô Hồi Ý nghiêng đầu nhìn thấy khóe miệng Tô Đĩnh cong cong, “Cả nhà đều đang ở trong phòng hết, vậy là cưng cố tình ra đón anh hả?”

Tô Hồi Ý im hai giây, “Trong lúc vô tình đón được.”

“…”

Chỏm tóc ngố lại bị vặn một cái.

Đi qua hành lang chừng mười bước là đến cửa phòng, Tô Hồi Ý đẩy vali đến cạnh cửa, quay đầu nói với Tô Đĩnh, “Đặt phòng suite, anh tư ở chung phòng với anh ba.”

Tô Đĩnh nắm trọng điểm rất nhanh, “Ồ, vậy cưng chung với anh hai?”

Tô Hồi Ý không chút do dự bán anh ba nhà họ Tô ra, “Bởi vì anh ba nói ảnh không thích ở chung với người khác.”

Cậu còn dằn mạnh hai chữ “người khác”.

Khóe miệng Tô Đĩnh giật một cái, vỗ vỗ đầu của cậu, “Ngoan, anh tư đã nhận được lời mách lẻo của cưng.”

Tô Hồi Ý thấy hắn đã chuẩn bị gõ cửa, lập tức xoay người chuồn đi mất.

Khi trở về phòng, Tô Trì đã họp video xong, đang đứng rửa hoa quả ở đảo bếp chuẩn bị gọt ăn.

“Chạy đi đâu đấy?”

“Anh tư tới rồi.” Tô Hồi Ý âm mưu đánh lừa dư luận, dời đi trọng điểm, “Vừa mới về phòng.”

Tô Trì đặt trái cây đã ráo nước lên đĩa, kéo trọng điểm trở lại, “Vậy là cậu đi đón chú tư?” Hắn quăng qua một ánh mắt hàm ý sâu xa, “Quả nhiên là thích chú tư nhất.”

Tô Hồi Ý chợt cảm thấy tự mua dây buộc mình, “…”

.

Tô Đĩnh cất vali xong, buổi chiều nói muốn đi bơi.

Cân nhắc đến Tô Hồi Ý bị cảm không thể ra biển được, Tô Kỷ Đông nói tạm thời bơi trong bể bơi của viện an dưỡng.

Thường thì sẽ thay áo tắm trong phòng xong rồi đi thẳng ra bể bơi, Tô Hồi Ý không xuống nước, nên cậu mặc áo thun quần short ngồi trong phòng khách chờ Tô Trì.

Không lâu sau đó, cửa phòng ngủ “lạch cạch” một tiếng mở ra.

Tô Hồi Ý ngẩng đầu nhìn sang.

Ngay khoảnh khắc Tô Trì bước ra khỏi phòng, mọi trang trí xung quanh phòng lập tức biến thành phông nền mờ.

Tứ chi hắn mảnh khảnh cân đối, áo sơmi nửa mở, lộ ra cơ bụng bên dưới. Quần bơi màu đen đậm dài đến đầu gối, ôm sát vào đường nét cơ thể, căng chặt trôi chảy.

Cho dù là dùng ánh mắt của người cùng giới để nhìn, cũng cảm thấy cực kỳ đẹp.

Tô Hồi Ý nhìn chằm chằm vào cơ bụng của hắn không chớp mắt, trong lòng hâm mộ vô cùng.

“Cậu đang nhìn gì?”

Tô Hồi Ý bị cảnh tỉnh, lưu luyến không rời thu tầm mắt, trả lễ lại bằng cách vén vạt áo áo thun của mình lên show cho Tô Trì xem, “Anh hai, em cũng muốn có cơ bụng.”

Ánh mắt của Tô Trì đảo một vòng trên vòng eo gầy gò của cậu, “Cậu nói với tôi thì có ích gì, tôi có thể cấy ghép cho cậu được à?”

“…không thể.” Tô Hồi Ý nản lòng thoái chí cúi đầu, “Anh ba nhìn xong còn nói em gà.”

Tô Trì cau mày, “Sao chú ba lại nói cậu như vậy chứ.”

Tô Hồi Ý kích động, “Đúng thế!”

Tô Trì, “Béo tốt cỡ đó, ít ra cũng phải là gà thịt.”

Tô Hồi Ý, “…”

Trong viện an dưỡng có tổng cộng năm bể bơi, hai bể lớn và ba bể nhỏ nằm gần nhau. Một trong những bể bơi lớn còn được trang bị các thiết bị giải trí dưới nước, từ xa đã có thể nhìn thấy cầu trượt và đài lướt sóng.

Sáu người nhà họ Tô cùng đi về hướng bể bơi.

Dọc theo đường đi Tô Hồi Ý luôn đi theo sau Tô Trì, như gà con mới nở một tấc cũng không rời.

Tô Đĩnh thấy thế hơi nhíu mày, động tác vẫy tay cứ như là chúc Tết bé gà con họ Tô, “Em út qua đây này, chơi với anh tư này.”

Tim Tô Hồi Ý thót lên, cậu sợ mình qua là bị chơi thì có…

Tô Hồi Ý lập tức lui ra sau lưng Tô Trì, duỗi ngón tay ra chọc chọc sống lưng hắn: Anh hai, giúp em chặn chặn!

Phần lưng Tô Trì cứng đờ.

Ngay lập tức, Tô Hồi Ý đã bị Tô Trì xách từ đằng sau ra. Cậu mở to mắt nhìn Tô Đĩnh định duỗi tay mò mình, nhanh chóng víu lấy Tô Trì không buông tay.

Tô Hồi Ý trợn mắt lên: Anh hai!!!

Tô Trì: ……

Động tác vớt của Tô Đĩnh ngưng lại, ánh mắt đảo một vòng trên người hai người, hơi kỳ lạ.