Hôm sau Tô Hồi Ý thức dậy đánh răng, đứng trước gương hắt xì một cái thật mạnh, “Ặc chíu ——!” Một họng bọt kem phun hết lên mặt gương.
Cậu đờ ra trong chốc lát… thôi xong rồi, sao cậu lại sùi bọt mép rồi? Sau đó mới nhận ra, ờm, thì ra là bọt kem đánh răng.
Khi xuống lầu ngồi xuống bàn ăn, thì đầu óc Tô Hồi Ý là loạn xà ngầu, mí mắt tiu nghỉu sụp xuống, ngay cả chỏm tóc ngố dựng trên đầu cũng gục thấp hơn bình thường.
Tô Kỷ Đông lo lắng vuốt lên lại cho cậu, sau khi đứng được ba giây lại ủ rũ ngã xuống một lần nữa.
Tô Kỷ Đông nhất thời càng thêm lo lắng! Cứ như chỏm tóc ngố đó là bản thể của Tô Hồi Ý vậy.
“Tiểu Ý, không lẽ con bị cảm rồi?”
Tô Hồi Ý không có khẩu vị gì, chỉ cầm ly sữa bò nóng hé miệng nhỏ nhấp một cái, trên vành môi dính một vòng bọt sữa, ỉu xìu uể oải ưm hừm hai tiếng.
Vu Hâm Nghiên giơ tay lên thử trán cậu, “Hình như không nóng lắm, một lát nữa ăn xong đo nhiệt thử.”
Hàng mi Tô Hồi Ý run run lên coi như là đồng ý.
Tô Trì ngồi đối diện cậu không nói một lời, Tô Giản Thần bên cạnh không biết có chuyện gì đã xảy ra, hắn hỏi, “Sao thế?”
Tô Kỷ Đông nói, “Hôm qua lúc cha về trời mưa to, Tiểu Ý ra đón cha bị ướt.”
Tô Giản Thần nhìn Tô Hồi Ý thêm mấy lần.
Sau khi dùng bữa sáng xong, Tô Hồi Ý vùi mình ngoài phòng khách đo thân nhiệt, Tô Giản Thần bỗng nhiên đi tới dừng trước mặt cậu, cúi đầu ấp úng một hồi mới bỏ được một câu, “Cảm ơn.”
Tô Hồi Ý cuộn người trên sofa, ngón chân trắng mịn móc móc viền ghế sofa, đầu ngón chân đo đỏ. Giọng cậu ồm ồm, “Cảm ơn gì chứ, không phải đó cũng là cha em sao.”
Cổ họng Tô Giản Thần hơi động đậy, lúc xoay người rời đi bỏ lại thêm một câu “nhớ mang thêm tất”.
Ba cha con Tô Kỷ Đông đã đi làm hết rồi, Tô Hồi Ý đo thân nhiệt xong, 37.4 độ, không cao lắm, uống một chút nước uống pha thuốc lại bị Vu Hâm Nghiên nhét lại vào trong chăn.
“Cái thằng nhóc này thật là, để cha con chịu chút mưa gió có gì đâu chứ, con mới là đóa hoa của Tổ quốc, không biết chăm sóc mình đàng hoàng gì cả.”
Vu Hâm Nghiên còn đang đau lòng nói liên miên, Tô Hồi Ý đã buồn ngủ đến híp cả mắt rồi, “Mẹ, đóa hoa của Tổ quốc muốn ngủ.”
Vu Hâm Nghiên, “…”
Tô Hồi Ý trốn trong chăn nằm gần như hết một ngày, càng nằm càng mê man, vào trong nhà vệ sinh còn thoáng lảo đảo một chốc, suýt chút nữa dút đầu mình vào trong bồn cầu. Cậu hiu quạnh chống người đứng lên, trên đầu gối và khuỷu tay lại thêm một vết bầm lớn.
Màn mưa ngoài cửa sổ nhỏ dần, tí ta tí tách bắn lên từng đóa hoa nước trong veo trên ban công, Tô Hồi Ý cảm nhận được hơi thở nóng rẫy của mình.
.
Hôm nay là thứ sáu, ngày tốt nhất để về sớm trong tuần.
Khi Tô Trì mang canh gừng về nhà thì vẫn chưa đến 5 giờ, Vu Hâm Nghiên nhìn thấy hộp giữ nhiệt trong tay hắn thì hỏi một tiếng, “Cái gì thế?”
Tô Trì giơ tay đưa lại cho má Ngô đi ra đón, “Canh gừng của Tước Hi Phường, có công dụng rất tốt, tiện đường nên mua về.”
Má Ngô nhận lấy xoay người đi vào nhà bếp đổ ra bát, “Cậu hai thật có lòng.”
Vu Hâm Nghiên cũng cười, “Một lát nữa mang lên cho Tiểu Ý.”
Bà nhìn cậu con cả anh tuấn nhất của mình, trong lòng thầm tự nhủ anh hai đúng là không thẳng gì cả. Nhà mình ở phía Nam thành phố, tiện đường thế nào mà có thể tiện đường đến Tước Hi Phường ở phía Tây thành phố được?
Canh gừng vừa cho ra bát xong, Tô Hồi Ý đã bay từ trên lầu xuống, cứ như hệ thống tự động định vị, “Con xuống uống nước… a, anh hai đã về rồi?”
“Đúng lúc qua, ăn canh gừng đi này.” Vu Hâm Nghiên nhanh chóng khoe công thay Tô Trì, “Anh hai con cố tình đến Tước Hi Phường phía Tây thành phố tiện đường mua cho con đó.”
Mẫu câu “cố tình… tiện đường…” đó đích thị là đỉnh cao của nghệ thuật tu từ.
Trán Tô Trì co giật.
Tô Hồi Ý kinh ngạc nhìn chăm chú vào Tô Trì một hồi, nhận bát canh gừng ướm thử nhiệt độ, vẫn còn ấm nóng, mùi vị rất đậm.
Cậu ngờ vực, “Tiện đường? Tiện phóng xe trên cao tốc thành phố?”
“…” Tô Trì, “Cậu có ăn hay không?”
Tô Hồi Ý vội vàng vùi đầu vào trong bát xì xụp, “Em ăn, em ăn…”
Thấy Tô Hồi Ý đã ngơ ngơ ngác ngác ăn hết bát canh gừng đó rồi, Vu Hâm Nghiên bèn bảo Tô Trì đỡ cậu lên lầu.
Tiết mục anh em yêu thương lẫn nhau đó Tô Hồi Ý thật sự cầu còn không kịp! Một tay cậu khoác lên trên cánh tay Tô Trì, nửa người dán vào hắn đi lên lầu.
Tay Tô Trì giữ ở cùi chỏ của cậu, khung xương cậu không lớn, khớp xương xinh xắn được một bàn tay khô ráo ấm áp bao kín lại, rất có cảm giác an toàn.
Tô Hồi Ý đột nhiên nhớ ra lần Tô Trì thoa thuốc cho mình, trong lòng bàn tay có một lớp chai mỏng, lòng bàn tay thô ráp cọ vào da, ấm nóng mang theo đau rát.
Cậu mặt mày choáng váng nói, “Anh hai, tay anh nhám thật.”
Tô Trì nhìn thoáng qua nơi hai người kề nhau cách một hai lớp vải áo, “Cậu là công chúa hạt đậu?”
Tô Hồi Ý, “…”
.
Buổi tối Tô Kỷ Đông dẫn theo bác sĩ riêng về nhà khám bệnh cho Tô Hồi Ý, vừa đo nhiệt độ cơ thể mới phát hiện ra đã lên tới 38.5 độ, Tô Hồi Ý dựa vào đầu giường làm một khúc gỗ mục đáng yêu danh xứng với thực, ngậm ống hút sột sột hút nước thuốc.
Bác sĩ nói, “Chỉ là cảm mạo bình thường, nhưng mà mấy ngày nữa có thể có mưa xuống nhiệt độ sẽ giảm, bệnh này khó hết.”
Sau khi kê thuốc xong, Tô Kỷ Đông tiễn bác sĩ đi, quay đầu lại vào trong phòng Tô Hồi Ý.
Ông ngồi ở mép giường vuốt lông cho cậu, “Tiểu Ý, papa nghĩ rồi, sắp đến tuần lễ vàng rồi, qua mấy ngày nữa con hết sốt cả nhà mình đến cảng Nam nghỉ lễ. Khí hậu bên đó tốt, thích hợp cho con nghỉ ngơi.”
Tô Hồi Ý ngoan ngoãn ló đầu, “Dạ.”
Tô Kỷ Đông hớn hở lắm, tiếp tục vuốt lông cậu, “Anh tư con cũng sắp nghỉ rồi, đến lúc đó kêu nó đến luôn. Không phải con nói con thích anh tư nhất sao, sắp được gặp rồi, có vui không nào?”
Tô Hồi Ý: …?
Đệt! Người cậu suýt chút nữa bất lên từ trên giường, thằng nhóc nguyên thân đó lại đặt điều kiếm thêm chuyện cho mình nữa!
Tác giả có lời muốn nói:
Tô Kỷ Đông: Tiểu Ý thích thằng tư nhất!
Tô Trì: ?
Tô Hồi Ý: Thằng ranh nào bịa chuyện!
Tô Đĩnh: ?
Ps:
Tùng la hán sinh trưởng cần có ánh nắng vừa phải, vậy nên phải chuyển ra ngoài phơi nắng.
Trong truyện có mốc thời gian rõ ràng: Cuối hè đầu thu, gần chạng vạng, mặt trời chiều chiếu xiên, không phải chiếu thẳng vào. Vị trí là dưới hàng lang sân vườn, (giải thích chỗ này một chút, đa số hành lang sân vườn đều có mái hiên (gọi tắt hàng hiên), có thể bị mưa tạt không có ảnh hưởng nhiều) đoạn sau sẽ có nhắc đến có mưa xối hay không. Nói tóm lại loại thực vật này không khó trồng, go die không có dễ.
__
(1) nàm sao nàm sao: 咋啦咋啦, là tiếng địa phương ở Hà Nam, có nghĩa là làm sao thế hoặc có chuyện gì.