Xuyên Thành Vai Ác Tôi Giả Ngốc Để Sống

Chương 13.1

Khi Tô Giản Thần về đến nhà, đúng lúc chạm mặt với Tô Trì từ ngoài sân nhỏ đi vào phòng khách, quanh người tỏa ra hương sen nhàn nhạt.

Hàng mày Tô Giản Thần cau lại, trong sân trồng sen rồi sao?

Hắn đi qua nhìn thử, sen không có, chỉ nhìn thấy một đỉnh đầu mơ hồ lộ ra dưới hàng hiên, một chùm tóc ngố đón gió tung bay.

Tâm trạng Tô Giản Thần hơi ổn định: Thì ra là nói chuyện với búp sen trắng nên dính phải. Hắn nói mà, anh hai mình sao có thể tỏa ra mùi sen cơ chứ?

Lúc này Tô Hồi Ý đang cầm một cái xẻng nhỏ xới chút đất cho cây tùng la hán, một tiếng đẩy cửa vang lên cái “rầm”, cậu tưởng là Tô Trì lại quay trở lại, nên không ngẩng đầu lên, “Anh hai, nàm sao nàm sao (1)?”

“Cậu đang làm gì?”

Giọng nói hồn hậu phát ra từ trên đỉnh đầu, Tô Hồi Ý ngẩng đầu lên, mới phát hiện ra là Tô Giản Thần. Cậu vội vàng đứng lên, tốc độ vừa nhanh vừa mạnh khiến trước mắt bỗng dưng hoa lên.

Tô Hồi Ý đang đỡ trán sắp gục xuống, cánh tay đã được đỡ lấy.

Hai, ba giây sau cậu khôi phục như thường, chậm rãi ngồi dậy, “Anh ba, anh về rồi.”

Tô Giản Thần buông tay ra, dùng ánh mắt ra hiệu cậu giải thích về chậu tùng la hán bên chân.

Tô Hồi Ý hiểu được ý hắn, “Lâu rồi cây tùng không được phơi nắng, nên em bê ra sân phơi cho nó, xới đất một chút.”

Tô Giản Thần, “Không phải cậu cho tôi rồi sao?”

Tô Hồi Ý lập tức nói, “Quyền sở hữu thuộc về anh ba, em chỉ làʍ t̠ìиɦ nguyện thôi.”

“…” Tô Giản Thần tắt tiếng, “Tùy cậu.”

Tô Hồi Ý nhân cơ hội đó thuận thế trèo lên cột, “Từ nay về sau em và anh ba cùng đồng thời chăm sóc nó.”

Tô Giản Thần nhìn thoáng qua bùn đất trong lòng bàn tay cậu và dấu hằn đỏ trên đầu ngón tay, chợt gạt đi lời từ chối, “Cậu trồng không chết là được.”

“Không có đâu.” Tô Hồi Ý cảm thấy Tô Giản Thần đã lo xa rồi, “Nó có thể sống lâu đến ngày tiễn đưa em đi.”



Bữa tối chỉ có Vu Hâm Nghiên và anh em ba người dùng, Tô Kỷ Đông có bữa tiệc, ít nhất phải cỡ 9 10 giờ mới về được.

Sau bữa ăn tối, má Ngô đến thu bát đũa trên bàn, Vu Hâm Nghiên ngồi không đi, “Má Ngô, tuần sau má về nhà hả?”

Bát đũa chồng lên nhau phát ra tiếng leng keng, má Ngô “ôi” một tiếng, “Qua bốn ngày nữa mới về. Cậu út có lòng, cậu ấy còn nói mấy ngày tôi không ở để cậu ấy xuống bếp cho, cơ mà nếu tôi về sớm được thì nhất định sẽ tranh thủ về ngay.”

Còi báo động trong lòng Vu Hâm Nghiên thoắt cái vang lên kịch liệt, “Vậy má nhớ về nhanh nhanh nha.”

Má Ngô, “…”

Má Ngô vừa dọn bát đũa vừa ló người lướt qua tiền sảnh nhìn sắc trời bên ngoài, “Hồi chiều còn thấy thời tiết rất tốt, sao tự nhiên lúc này tối thế không biết, tôi thấy hình như có chút gió thổi, chắc trời sắp mưa to rồi.”

Vu Hâm Nghiên đứng dậy, “Con cũng thấy vậy. Con đi gọi điện thoại nói một tiếng với Kỷ Đông, nhắc ảnh về sớm chút.”

Lúc này Tô Hồi Ý đã về phòng mình, cậu với hai tên Tôn Hà Vũ, Chu Thanh Thành tám chuyện một hồi trên wechat, hẹn tháng sau đi khảo sát một vài nơi tiêu thụ.

Tô Hồi Ý là muốn chăm chỉ kiếm tiền, còn Tôn Hà Vũ và Chu Thanh Thành thì chỉ là rảnh quá thấy chán nên tìm việc làm, dù sao thì chơi với Tô Hồi Ý cũng rất thú vị.

Khi ba người cúp máy đã là một tiếng sau.

Căn phòng yên tĩnh lại, đến khi này Tô Hồi Ý mới nghe thấy âm thanh sột soạt ở bên ngoài.

Cậu đi xuống giường kéo rèm cửa ban công ra, chỉ thấy bên ngoài đã tối đen. Cây cối xung quanh biệt thự đã gió thổi cành lá bay tán loạn, tiếng gió thông qua kẽ hở cửa ban công chui vào, phát ra tiếng vù vù.

Là dự báo sắp có mưa to.

Đêm cuối hè đầu thu đúng là nên có một trận mưa to tầm tã, để rửa trôi hết tất cả hơi nóng khô khan trong không khí mà mùa hè đã lưu trữ lại.

.

Tô Kỷ Đông nói 9 10 giờ mới về, nhưng khoảng 8 giờ dưới lầu đã truyền đến tiếng kèn ô tô rồi.

Ban công trong phòng của Tô Hồi Ý là bên dựa ra cửa nhà, cậu vừa bước ra đã nhìn thấy hai ngọn đèn xe sáng choang đảo qua trong bóng tối.

Gió thổi càng lúc càng lớn.

Tài xế dừng xe trước cổng, Tô Kỷ Đông vừa mở cửa xe ra lập tức có hạt mưa lớn chừng hạt đậu rơi xuống, trong phút chốc “lộp độp” đổ xuống.

Từ cổng đến cửa nhà còn một đoạn đường rất dài, Tô Hồi Ý nhanh chóng đi vào phòng vội chạy xuống lầu, vơ đại một cây dù trong thùng dựng dù rồi lập tức đẩy cửa nhào ra màn mưa!

Gió táp mưa sa đêm hè ập xuống rất mạnh, chỉ trong quãng thời gian cậu xuống lầu thì mặt đất đã ướt cả rồi, bùn đất trong bãi cỏ bị bắn văng lên. Tô Hồi Ý mang dép chậm rãi chạy từng bước từng bước ra đến cổng, Tô Kỷ Đông nhìn thấy cậu qua cửa kính xe thì kích động, “Tiểu Ý!”

“Cha, mưa to quá, con ra đón cha!” Tiếng động bị gió thổi vụn, cửa xe mở ra, một cái dù che trên cửa xe, lưng Tô Hồi Ý ướt sũng.

Tô Kỷ Đông từ trong xe đi ra, vươn tay kéo bả vai con trai út của mình qua cùng đi dưới tán dù, giọng điệu theo chút trách cứ và thương tiếc nhàn nhạt, “Xối hết lên người rồi.”

Hai cha con đội mưa to gió lớn che dù chạy về phía cửa nhà, Tô Hồi Ý còn tưởng là mình sắp bị gió quét bay mất, ống quần dính sát vào cẳng chân, dưới chân đầy nước mưa và nước bùn, giày cũng đã ướt nhẹp.

Khi chỉ cách cửa nhà tầm năm, sáu, thì cửa nhà đột nhiên mở ra từ chính giữa, ánh sáng sáng ngời xé tan bóng đêm soi sáng con đường đá dưới chân.

Tô Hồi Ý ngẩng đầu lên từ dưới tán dù, trông thấy Tô Trì đang đứng ở cửa.

Vẫn vóc người cao lớn, trầm ổn, kiên cường như thế.

Cách màn mưa, tâm tình trong mắt Tô Trì phức tạp khó hiểu.

Khoảnh khắc từ bên ngoài đi vào trong nhà, ngỡ như hai thế giới. Tô Kỷ Đông và Tô Hồi Ý đứng cửa trước, nước mưa trên người tí ta tí tách nhỏ đầy sàn nhà.

Tô Kỷ Đông đóng cửa thu tán dù lại, Tô Hồi Ý vẩy vẩy đầu mình như như là chó con vẩy lông vậy, vài giọt nước bất ngờ văng đầy mặt Tô Trì.

Tô Trì, “…”

Hiếm khi không nghe thấy hắn chế giễu, chỉ cởϊ áσ vest ra trùm lên đầu Tô Hồi Ý, “Dùng cái này lau sơ qua trước đi.”

Tô Kỷ Đông thấy thế thì rất vui, “Đúng là thằng hai biết chăm sóc người khác nhất, Tiểu Ý, con nhanh lên lầu tắm nước nóng đi, đừng để bị cảm.”

“Dạ.” Tô Hồi Ý nắm áo vest của Tô Trì, trên đó vẫn còn lưu lại nhiệt độ và mùi hương cơ thể rất nhạt của Tô Trì.

Chất vải rất mềm mại, cậu không kiềm được áp mặt mình lên chà một cái, sau khi chà xong thì bốn mắt nhìn nhau với Tô Trì, “…”

Tô Hồi Ý giả vờ bình tĩnh, “Chất vải này êm thật.”

Tô Trì không muốn làm trò chung với cậu, Tô Kỷ Đông ló đầu sang nhìn thử, “À, cái áo hơn ba vạn, chắc chắn là phải êm rồi.”

Tô Hồi Ý một hơi suýt chút nữa không thở nổi: Hự —— Ba! Vạn!

Cậu dùng cái áo ba vạn lau đầu! Cứu mạng!

Ba người cùng nhau lên lầu, Tô Hồi Ý phát biểu cảm tưởng, “Cha, con cảm thấy vườn nhà mình rộng quá.” Chạy cả buổi mà không tới cửa.

Tô Kỷ Đông hiu quạnh, “Lúc trước cha cũng không nghĩ là sẽ vất vả như vậy.”

“Vậy chúng ta có nên sửa vườn nhỏ lại không?’

“Không cần đâu, xây nhà to lên là được rồi.”

Tô Hồi Ý, “…” Là cảnh bần cùng hạn chế trí tưởng tượng của cậu.

Phòng ngủ của Tô Kỷ Đông ở tầng trên nữa. Ông đi lên tiếp, Tô Hồi Ý và Tô Trì thì quẹo vào hành lang lầu hai.

Tô Hồi Ý hỏi, “Anh hai, sao anh đứng ngoài cửa vậy?”

Tô Trì nói, “Giống cậu.”

Lúc này Tô Hồi Ý mới nhớ ra hướng ban công của hai người giống nhau. Cậu kiêu ngạo ưỡn l*иg ngực nhỏ, “Thế là anh không chạy nhanh bằng em rồi.”

Ánh mắt của Tô Trì dừng lại trên mặt cậu hai giây, rồi lập tức dời đi.

Đúng thế, cậu chạy thật sự rất nhanh.

Tốc độ nhanh như vậy, gần như khiến cho người khác nghĩ rằng cậu không chút nghĩ ngợi, xuất phát từ bản năng.