Trong lòng Tô Hồi Ý có một vạn con chuột chũi nhấp nhô lên xuống chạy đua, bàn tay vàng cái quái gì chứ! Phải là bàn tay dẫn đường xuống hoàng tuyền mới đúng!
Trong lúc hoảng hốt cậu còn nhìn thấy bàn tay đó vẫy vẫy với mình: Lo cái gì, lên đường thôi.
Tô Trì cau mày bước lên trước, thấy Tô Hồi Ý không có nổi một câu giải thích, sắc mặt tức khắc se lạnh như gió rét tháng giêng.
Còn tưởng là lần này biết nề biết nếp rồi, thì ra chờ ở đây.
Tô Trì nửa đóng suy nghĩ lại, che đi thâm sâu trong ánh mắt, “Cha, cha tìm con?”
“Đúng là có việc tìm con.” Ánh mắt Tô Kỷ Đông vẫn ngờ vực không thôi như trước, “Tiểu Ý, con mặc thế này ở trong phòng anh hai con làm gì?”
Tô Hồi Ý vừa đắm chìm trong nỗi đau thương khi bàn tay vàng biến mất, nên tạm thời không để ý đến Tô Kỷ Đông, đến lúc này cậu mới miễn cưỡng vực dậy tinh thần, “Con mượn áo của anh hai. Áo của con bị bẩn, không kịp để mai mặc, định hỏi mượn của anh hai.”
Tô Kỷ Đông đánh giá khách quan, “Áo của anh con mặc rộng lắm.”
Tô Hồi Ý biểu diễn cho ông xem, “Mặc thế này mới hợp mốt bây giờ.”
“……” Tô Kỷ Đông bắt đầu thấy nghi ngờ với gu thẩm mỹ của mình, ông nghiêng đầu hỏi Tô Trì, “Đang mốt hả?”
Tô Trì không nói một lời, chỉ đứng xem Tô Hồi Ý nói mò. Con người này vẫn là cái tính nối dối hết câu này đến câu nọ đó, nhưng lại có chỗ nào đó khang khác.
Tô Kỷ Đông coi như thôi, “Cha thấy không có gì đặc biệt, nếu như con muốn theo mốt, thì hôm nào papa đặt hai cái mới cho con.”
Ánh mắt của ông dừng lại mớ tóc ngố đang ngông nghênh đón gió trên đỉnh đầu của Tô Hồi Ý, không nhịn được giơ tay vuốt lại cho ngay, “Sau này thiếu gì thì cứ nói cho papa là được, không được giành với anh biết không?”
“Con biết rồi, cảm ơn papa.” Tô Hồi Ý bị tình thương của cha vuốt đến thoải mái cả người.
Xem ra bug mà tác giả ghi vẫn còn, tuy cậu không đợi được bàn tay vàng của mình, nhưng Tô Kỷ Đông thì chính là bùa hộ mệnh của mình!
Tô Hồi Ý kích động đến mức muốn nhào đến ôm chặt bùa hộ mệnh của mình vào lòng.
Vừa mới dang tay ra, một lực truyền đến từ sau cổ.
Tô Trì ôm gáy Tô Hồi Ý, “Cậu không còn là con nít nữa.” Phải biết chú ý lời nói cử chỉ.
“…” Tô Hồi Ý thầm cảm nhận được ý nhắc nhở trong lời của hắn, yên lặng thu tay lại.
Vẻ tiếc nuối của Tô Kỷ Đông lập tức rõ trên mặt. Trong mắt cha mẹ, con có lớn bao nhiêu đi nữa thì vẫn còn nhỏ, ông ước gì thằng hai thằng ba thằng tư cũng dính người làm papa như đứa con út của mình.
Trước đây khi Tô Kỷ Đông đi nhận con nuôi vốn định nhận một đứa con gái, tìm một chiếc áo bông nhỏ tri kỷ, cuối cùng thấy Tô Hồi Ý ngoan quá, mặt mũi cũng xinh xắn, đứng trong một đám con nít như hạc giữa bầy gà, thấy ông và bà xã ông là nhào lên ngay, miệng vừa ngọt vừa biết lấy lòng người. Tô Kỷ Đông bàn bạc với bà xã một lúc, quyết định ôm đứa con trai thứ tư về nhà.
Ông nghĩ đến đây lại đưa mắt nhìn Tô Hồi Ý, đang bị Tô Trì xách lên, lúc la lúc lắc, nhưng không có gì là khó chịu, xem ra tình cảm hai anh em rất tốt.
“Tiểu Ý, về phòng thay đồ, cha nói chuyện với anh hai con một chút.”
Tô Trì buông tay ra, Tô Hồi Ý lập tức chạy qua bên cạnh Tô Kỷ Đông, như là chạy bo (1) trở về khu an toàn.
Khóe mắt Tô Trì giật giật, quay đầu trở vào phòng ngủ.
Tô Hồi Ý nhân cơ hội cho Tô Kỷ Đông một cái ôm, cậu nhỏ giọng hức hức, “Không phải là không ôm, mà là chưa tới thời điểm.”
Tô Kỷ Đông không tiếng động cười to.
.
Tô Hồi Ý đi trở về, cửa phòng vừa đóng, trong phòng chỉ còn lại hai cha con Tô Kỷ Đông, Tô Trì.
Tô Trì liếc nhìn ý cười chưa tan trên mặt Tô Kỷ Đông, thoáng đau đầu, “Cha, đừng có chiều nó quá.”
Biết người biết mặt nhưng không biết lòng, một đứa ăn cháo đá bát nuôi như không.
Tô Kỷ Đông lắc đầu, “Tiểu Ý còn nhỏ, không giống với anh em tụi con. Hồi nhỏ nó khổ, bị cha mẹ ruột vứt bỏ, cha không có mong cầu gì với nó, chỉ cần bình an vui vẻ là tốt rồi.”
Tô Trì mím môi không có trả lời. Người đến tuổi này ai cũng có cố chấp của riêng mình, Tô Kỷ Đông vẫn cứ nghĩ Tô Hồi Ý là một đứa trẻ đơn thuần thiếu tình thương, hắn không thể đập tan được chấp nhất trong lòng Tô Kỷ Đông.
Dạo trước Tô Kỷ Đông dư thừa tình cha. Ở một mức độ nào đó, thì người thừa kế được dạy dỗ trong nền giáo dục ưu tú của xã hội thượng lưu đã phải hi sinh tình cảm và tự do, nhà họ Tô nhất định phải có một người ra đón đầu, Tô Kỷ Đông không thể cưng chiều ba anh em họ như một người cha bình thường được, thế là Tô Hồi Ý bù lắp vào thiếu sót đó.
Sau này Tô Kỷ Đông có tuổi rồi, Tô Hồi Ý không chỉ là con nuôi của Tô Kỷ Đông, mà hơn cả là nơi ký gửi thiện chí trong lòng ông. Sau khi tiền quyền đã đạt được đến một trình độ nào đó, nếu như vẫn có thể làm việc thiện và giữ được tình cảm vợ chồng, thì giới hạn đạo đức sẽ vững được như lúc đầu.
Ban đầu nuôi là có mục đích, nhưng nuôi đến bây giờ đã gần hai mươi năm, từ lâu đã yêu thương như con ruột mình.
Tô Trì không thay đổi được suy nghĩ của cha mình, chỉ đành nghĩ cách làm thằng em nuôi không an phận biết quay đầu về đường ngay.
Tô Kỷ Đông không biết cậu con lớn nhất của mình đang suy nghĩ gì, sau khi hai người nói xong chuyện của công ty, Tô Kỷ Đông còn nói, “Ngày kia có bữa tiệc, con nhớ dẫn Tiểu Ý theo cùng.”
“Nó đi một hai lần trước rồi, bảo chán.”
Tô Kỷ Đông không đồng ý, “Tiểu Ý ngại ngùng, chậm nhiệt, đi mấy lần quen rồi là vui vẻ ngay.”
Tô Trì nhớ lại biểu hiện hai lần trước của Tô Hồi Ý, rồi với hai tính từ mà cha mình dùng để diễn tả cảm thấy nghi vấn sâu sắc.
“Vậy mai hỏi nó thử.”
.
Tô Hồi Ý ngủ một giấc tỉnh dậy đã là hừng đông.
Cậu đứng trước tấm gương to trong phòng tắm, sững sờ nhìn khuôn mặt xa lạ này. Bình tâm mà nhận xét, khuôn mặt này đúng là hạng nhất, ngay cả chính cậu lúc soi gương còn bị nhan sắc này kinh động trong khoảnh khắc.
Hơn nữa nhìn kỹ một chút, ngũ quan của khuôn mặt này có đôi nét giống với gương mặt vốn có của cậu —— đường nét nhu hòa, khóe mắt hơi rũ xuống, dáng môi đầy đặn, còn ngậm một viên thần châu ngay giữa môi trên. Nhưng khi kết hợp lại thì tổng thể hoàn toàn khác với mình, mang một loại kết nối tinh tế thần kỳ.
Tô Hồi Ý đột nhiên như nhớ ra điều gì đó ghé sát vào gương vạch cổ áo mình ra!
Hơi thở của cậu bỗng dưng thoáng ngưng lại. Quả nhiên bên phải cần cổ có một nốt ruồi son nho nhỏ, cách vai chừng nửa ngón tay, dừng ngay một vị trí vừa phải, giống với đặc điểm đặc thù trên người mình.
Thật ra hôm qua Tô Hồi Ý cũng cảm nhận được, cậu và nguyên thân có một số nào đó trùng hợp, khi cậu đối mặt với nhân vật trong sách thì hoàn toàn không có cảm giác xa cách, cứ như là cậu thật sự đã ở chung với họ mười mấy năm rồi vậy.
Linh hồn của cậu đang nhanh chóng hòa vào thế giới này, như là có bug xuất hiện trong trình tự, sau đó bị thế giới này tự động bổ khuyết, sửa chữa.
Tô Hồi Ý nghĩ ngợi rồi kéo cổ áo lại ngay ngắn, xoay người xuống lầu ăn cơm.
…