Xuyên Thành Người Cá Nhỏ Của Lão Đại Thô Bạo

Chương 38

Ôn Thừa Dao thậm chí còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy trên mặt đau nhói, sao trời bay tán loạn trước mắt, trong khoảnh khắc chẳng nhìn ra được ai với ai.

Quân Thanh Dư túm lấy cổ Ôn Thừa Dao, kéo lê hắn ấn lên tường, còn giơ tay tắt đi máy quay an ninh. Chưa biết bao giờ Phó Viễn Xuyên quay lại, nhưng anh đi lâu như vậy rồi, hẳn rất nhanh sẽ quay lại thôi. Nhìn Ôn Thừa Dao khoe khoang khoác lác trước mặt thì thà rằng nhân lúc Phó Viễn Xuyên chưa quay lại, cứ tẩn hắn một trận trước.

Mặt Ôn Thừa Dao bị ép chặt lên tường, cái mũi sắp biến dạng luôn rồi, hắn hít thở sâu hai ngụm, nghiến răng nói: "Loại thuốc này sao lại không có tác dụng đối với cậu chứ?". Trước giờ bất kể là làm gì, chỉ cần dùng đến loại thuốc này thì chẳng khác gì làm chơi ăn thật, nếu không phải tình huống cực quan trọng, hắn đều sẽ không dùng đến loại thuốc này. Hiện giờ là thế nào đây!? Tại sao loại thuốc này hoàn toàn không có tác dụng? Thậm chí một chút thay đổi nên có cũng không. Nếu không phải ngửi mùi thấy không có vấn đề gì, Ôn Thừa Dao còn nghi ngờ có phải mình lấy nhầm thuốc hay không.

"Khụ khụ... cậu có còn là người không hả?".

Quân Thanh Dư nghĩ một lúc, "Năm mươi năm mươi".

Ôn Thừa Dao: "?!". Lời cậu nói đây là tiếng người à?!

Ôn Thừa Dao tức nổ phổi, dùng khuỷu tay đánh vào cổ tay Quân Thanh Dư. Quân Thanh Dư lập tức thả tay lùi ra sau. Ôn Thừa Dao trong lòng vẫn chưa thả lỏng, không dám tiếp tục động tay với cậu, "Tôi vẫn muốn nói câu kia, tôi không hề định làm hại cậu, chỉ cần cậu ngoan ngoãn đi theo, tôi có thể coi cậu là khách quý mà chiêu đãi. Đợi đến khi bệnh của em gái tôi đã khỏi, tôi sẽ đưa cậu về không chút sứt mẻ, tôi luôn nói lời giữ lời. Cậu vừa rồi đánh tôi coi như vì lúc nãy thái độ của tôi không tốt, cho cậu xả giận, tôi cũng sẽ không so đo".

Hắn đứng thẳng lên, xoa nhẹ cổ tay, ánh mắt bất giác liếc đến phía sau, "Tôi không bắt nạt kẻ yếu, cậu chẳng qua học được chút võ phòng thân, mấy trò mèo này không có tác dụng đối với tôi đâu. Chỉ cần bây giờ cậu đáp ứng điều kiện của tôi, tôi có thể bỏ qua chuyện cũ, mà nếu không... tôi không biết mình sẽ làm ra chuyện gì đâu".

Ôn Thừa Dao cảnh cáo: "Tôi chẳng phải người tốt gì, cậu tốt nhất nên nghĩ cho kĩ rồi trả lời".

Quân Thanh Dư vẻ mặt lạnh xuống, "Tôi đúng là có chuyện muốn nhờ anh giúp, nhưng chuyện này cũng không phải không thể nhờ người khác, anh không quan trọng đến thế đâu. Nhưng hiện giờ... tôi lại không muốn tìm người khác". Quân Thanh Dư xắn tay áo lên, quần áo của cậu đều là hàng đặt may riêng, không thể giặt bằng nước, bị bẩn rồi thì sẽ phiền lắm.

Cậu dửng dưng nói: "Tôi cảm thấy, đánh anh đến mức tự anh cầu xin tôi nhờ anh giúp... sẽ tiện hơn chút đấy".

"Cậu--", Ôn Thừa Dao mở miệng chửi thề, bị những lời của Quân Thanh Dư chọc tức phát điên. Cổ tay khẽ động, bàn tay nắm lấy khẩu súng giấu trong tay áo. Quân Thanh Dư thấy thế thì một bước nhào đến, nhắm thẳng hướng nòng súng, không hề né tránh.

Ôn Thừa Dao ngẩn người một chốc, hắn chỉ muốn dọa cậu thôi, nào ngờ cậu lại trực tiếp lao đến. Mà cũng trong một chốc này, Quân Thanh Dư túm lấy cổ tay hắn, chỉ một động tác nhỏ, khẩu súng trong tay Ôn Thừa Dao lập tức rơi xuống đất. Bàn tay đang ấn trên cổ tay hắn của Quân Thanh Dư hơi khựng lại, xúc cảm bên dưới ngón tay không đúng lắm.

Bên trong cổ tay hắn... Hạ mắt nhìn vài cái chấm lồ lộ ra ngay trên cổ tay Ôn Thừa Dao, Quân Thanh Dư khẽ nhếch mép, thu tay lại, cũng chẳng hề nói gì.

Cổ tay Ôn Thừa Dao tê rần gần như mất cảm giác, hắn nhìn khẩu súng gãy thành hai nửa nằm trên mặt đất, trong lòng trầm xuống, bấy giờ mới nhận ra người trước mắt đây không đúng lắm, cậu ta khác xa với vẻ vô hại thể hiện ngoài mặt. Vốn tưởng chỉ là bàn bạc điều kiện với chủ cửa hàng, nào ngờ chủ cửa hàng lại không phải kẻ tầm thường.

Đúng lúc này, chuông báo treo sau hông rung lên, âm thanh rất nhỏ, Ôn Thừa Dao ánh mắt sáng rỡ. Lấy được rồi?!

Ôn Thừa Dao không hề chậm trễ, ngón cái ấn mạnh lấy ngón trỏ, trước khi rời đi hắn còn nhếch mép cười nói: "Lần sau có duyên gặp lại vậy".

Quân Thanh Dư im lặng nhìn kẻ lắm lời trước mắt.

Một giây, hai giây, ba giây... không một chút động tĩnh.

Một phút sau, Ôn Thừa Dao vẫn đứng tại chỗ, chấm hỏi đầy mặt. Ngón cái nghiền mạnh xuống ngón trỏ, nhưng cũng không hề có bất cứ phản ứng gì! Đây là... chuyện gì vậy!? Giả rồi!

Một đống đồ mất đi tác dụng, ngón nghề mang theo để thương lượng gặp vấn đề hết, Ôn Thừa Dao ngu người luôn.

Quân Thanh Dư bình tĩnh nhướn nửa hàng mày, "Có vậy thôi sao?".

Ôn Thừa Dao vội vàng giơ tay lên, nhưng chẳng hiểu sao lại cảm thấy loạng choạng, giống như người máy bị thiếu dầu, giữa mỗi bộ phận linh kiện đều tạo ra lực ma sát cực lớn, khiến hắn khó mà hoạt động.

Chuyện này không đúng. Ôn Thừa Dao trầm tư suy nghĩ, có lẽ do chủ cửa hàng kia đã dùng thứ thuốc gì đó, chẳng lẽ đồ vừa ăn có vấn đề? Nhưng thời gian để thuốc phát tác cũng quá lâu rồi, các loại thuốc có hiệu quả giống vậy xuất hiện trên thị trường đều không hề có tác dụng chậm như vậy.

Quân Thanh Dư dùng linh lực bao phủ lấy toàn bộ căn phòng, như vậy thì dù cho có động tĩnh lớn hơn nữa thì cũng sẽ không có ai từ ngoài đi vào. Các cửa hàng bên cạnh đều có cấp dưới của Phó Viễn Xuyên, nếu nghe thấy tiếng động rồi lại đây thì không hay đâu.

Quân Thanh Dư xoa nhẹ cổ tay, quyết định đánh nhanh thắng nhanh, trực tiếp lao thẳng đến.

Ôn Thừa Dao bất lực, chỉ đành nghiến răng nghênh chiến.

Có linh lực tiếp xúc và áp chế, Ôn Thừa Dao căn bản không phải là đối thủ của Quân Thanh Dư. Ở thời đại này, khi tinh thần lực chi phối sức mạnh, linh khí chính là sự chèn ép tuyệt đối. Ôn Thừa Dao không có sức chống trả bèn bắt đầu bày trò, quay sang lật bàn.

Quân Thanh Dư khựng lại, "Làm hỏng là anh phải đền đấy".

Ôn Thừa Dao mặc kệ, vừa chạy vừa đẩy bàn, một đường chạy thẳng đến cửa sau. Quân Thanh Dư liếc vội ra phía sau, xác định Phó Viễn Xuyên chưa quay lại, lúc này mới né tránh đống bàn nằm lăn lộn, vài bước đã đuổi đến sát bên cạnh Ôn Thừa Dao. Cậu túm lấy vai hắn, kéo ngược lại.

Giữa lúc hỗn loạn, trong căn phòng nhỏ hẹp vang lên tiếng kêu đau không dứt.

"A!".

"Sss...".

"Ư a!".

Thi thoảng còn có tiếng va chạm trầm đυ.c vang lên.

Đúng lúc này, cánh cửa của cửa hàng đồ ngọt đột ngột mở ra, cậu trai dáng người nhỏ con kia xuất hiện ở cửa, "Anh Ôn, em...". Khoảnh khắc nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, cậu ta sững sờ, "Thả anh ấy ra!".

Ôn Thừa Dao nằm vật trên đất, thấy cậu trai đi vào lập tức vui mừng, vội lau vết máu bên khóe miệng, nói: "Tiểu Mạnh! Mau bắt lấy cậu ta".

Quân Thanh Dư liếc nhìn người được gọi là Tiểu Mạnh kia, cùng lúc đó thì cậu ta cũng lao đến trước mặt cậu.

Linh lực còn lại không nhiều, vì để tiết kiệm nên Quân Thanh Dư không dùng đến mà chỉ tránh né tấn công của Tiểu Mạnh, sau đó một bàn tay chặt xuống sau gáy cậu ta. Tiểu Mạnh còn không có cơ hội kêu một tiếng thì đã gục thẳng cẳng.

Quân Thanh Dư vẩy vẩy tay, hỏi Ôn Thừa Dao: "Anh... vừa nói gì cơ?".

Ôn Thừa Dao: "...". Bất cẩn quá.

Ôn Thừa Dao nằm ngửa trên sàn nhà, cánh tay trái đang trong trạng thái cong queo xấu hổ buông thõng cạnh người. Hắn nhắm mắt, mất kiên nhẫn mà nói: "Nhiều vấn đề thế làm gì, giỏi thì gϊếŧ tôi đi". Trong lòng Ôn Thừa Dao rối bời vô cùng, ngoài miệng thì lải nhải một đống, giống như đang dùng cách đó để che giấu hoảng loạn trong lòng.

Quân Thanh Dư từ đầu đến cuối vẫn bình tĩnh mà nhìn hắn. Như thể không để ý chút gì đến những lời này. Cậu lấy giấy ướt, cẩn thận lau ngón tay, đánh cũng đánh rồi, việc còn lại chính là bàn chuyện trao đổi với Ôn Thừa Dao.

Nhưng Ôn Thừa Dao không từ bỏ, cười mỉa, "Cậu đánh chết tôi đi chứ!".

Quân Thanh Dư nhướn mày, chưa từng nghe yêu cầu như này luôn đấy. Cậu vòng tay cầm lấy chai rượu vang cách đấy không xa, tay nắm cổ bình, chẳng nói chẳng rằng ném thẳng về phía Ôn Thừa Dao.

"Đù má!?", Ôn Thừa Dao hoảng hốt, cũng mau chóng nghiêng đầu tránh đi. Hắn chỉ nói khích thôi mà người này dám ra tay thật luôn?!

Chai rượu va xuống nền gạch sứ lập tức vỡ tan tành, mảnh vỡ và rượu vang nằm rải rác kín sàn. Nửa mặt Ôn Thừa Dao đều bị dính rượu vang, hắn mở trừng mắt, giống như chưa kịp hoàn hồn từ hành động vừa xong của Quân Thanh Dư. Hắn tưởng Quân Thanh Dư không dám xuống tay gϊếŧ người, nào ngờ--!

Mắt thấy Quân Thanh Dư lần nữa cầm lên nửa chai rượu vang, nửa kia đó vừa nhọn vừa lỉa chỉa, Ôn Thừa Dao gào lên, "Đợi đã!".

Theo đó, cánh tay đang giơ lên một nửa của Quân Thanh Dư cũng dừng lại. Ôn Thừa Dao thấy thế thì mừng thầm, q-quả nhiên vẫn chỉ là dọa hắn thôi nhỉ. Nếu là như vậy, Ôn Thừa Dao khẽ thở phào một tiếng. Hắn thật sự không muốn động chân động tay với chủ cửa hàng, chỉ là muốn cho bản thân quyền chủ động, nhưng giờ xem ra...

Đúng lúc này, rèm cửa phía sau khẽ lay động, Phó Viễn Xuyên vén rèm cửa đi vào. Thấy bên trong lộn tùng phèo hết cả, anh lập tức nhăn mày.

Trong tay Quân Thanh Dư còn đang cầm nửa chai rượu, ấn Ôn Thừa Dao xuống đất. Cậu hơi giật mình, ngẩng lên, hoang mang mà nhìn Phó Viễn Xuyên.

Hiện trường trong phút chốc trở nên lúng túng.

Đương lúc Phó Viễn Xuyên định lùi lại, Quân Thanh Dư đã nhanh hơn một bước mà nhét chai rượu cho Ôn Thừa Dao.

Ôn Thừa Dao chẳng hiểu sao lại cầm lấy chai rượu: "???". Cái giề đây?

Quân Thanh Dư chẳng nói chẳng rằng đứng bật dậy, giẫm lên Ôn Thừa Dao mà chạy đi.

"Ặc!".

Mặc kệ Ôn Thừa Dao kêu thảm thiết thế nào, Quân Thanh Dư nhào vào lòng Phó Viễn Xuyên, lí nhí đầy tủi thân: "Viễn Xuyên".

Phó Viễn Xuyên ôm lấy người cá nhỏ, an ủi mà vỗ nhẹ sau lưng cậu, "Sao vậy?".

Quân Thanh Dư ngẩng lên, đáng thương nhìn anh, duỗi tay chỉ về phía Ôn Thừa Dao, mách: "Anh ta đánh tôi! Hai người bọn họ bắt nạt một mình tôi, còn phá hỏng bàn ghế trong cửa hàng nữa. Anh ta mạnh quá, tôi cố hết sức chống trả mới thắng suýt soát như thế".

Ôn Thừa Dao tức đến mức suýt hộc máu, "Khụ khụ... Sao cậu ngang ngược vậy? Ai bắt nạt ai cơ, cậu đâu có bị thương?!". Bàn ghế đúng là hắn phá, đền tiền là không thể không rồi, nhưng mấy lời đằng trước là ý gì cơ? Thắng suýt soát? Tôi có đức có tài gì mà được cậu bảo là mạnh cơ?

Quân Thanh Dư khóe miệng khẽ nhếch, dựa đầu lên vai Phó Viễn Xuyên, liếc mắt nhìn hắn một cái.

Ôn Thừa Dao bị ánh mắt này dọa sợ, nhưng vẫn không nhịn được mà lên tiếng: "C-Cậu bị thương chỗ nào đâu chứ?".

Quân Thanh Dư mím môi, nhiều lời thật đấy.

Ngay lúc này, bàn tay đặt trên eo cậu vỗ nhẹ hai cái, cậu giật mình ngẩng lên, Phó Viễn Xuyên đang cúi đầu nhìn cậu. "Bị thương sao?".

Quân Thanh Dư suy nghĩ một hồi, phân vân nên gật hay lắc đầu, cuối cùng bèn xòe tay phải cho Phó Viễn Xuyên xem, "Bị thương rồi. Tay tôi đau".

Ôn Thừa Dao phì cười, tay? Hắn từ đầu đến cuối còn chưa đυ.ng một ngón tay của Quân Thanh Dư kìa! Tay đau là đáng đời cậu thôi, cậu đánh ông ông đánh cậu, cho cậu mất sức đấy, đáng đời giờ đau tay.

Lại nói, ông đây thảm như này, cậu chẳng bị cái vẹo gì hết, người sáng suốt vừa nhìn là biết ngay có chuyện gì.

Phó Viễn Xuyên nhìn một cái. Ừ, tay đánh đỏ cả lên rồi. Anh đến muộn một chút là vết đỏ cũng tan luôn.

Nhìn tên hải tặc không gian trên mặt chỗ đỏ chỗ tím, dáng vẻ tả tơi nằm dưới đất, lại nhìn cá nhỏ đáng thương trong lòng. Phó Viễn Xuyên nắm lấy tay Quân Thanh Dư, khẽ thổi, "Hải tặc không gian đúng là chẳng phải thứ tốt gì, còn biết bắt nạt cả bên yếu".

Ôn Thừa Dao: "???". Ông đây cả đời này chưa bao giờ á khẩu như này đâu.