Xuyên Thành Người Cá Nhỏ Của Lão Đại Thô Bạo

Chương 37

Ôn Thừa Dao chậm rãi nhướn nửa bên mày, cảm giác thái độ Quân Thanh Dư lúc trả lời không đúng lắm, "Anh ta không phải bạn trai cậu sao?".

Quân Thanh Dư đáp: "Đương nhiên không phải rồi".

"Vậy là kết hôn rồi à?". Ôn Thừa Dao nói tiếp: "Trông cậu vẫn còn trẻ mà, sao chưa gì đã kết hôn rồi".

"...", Quân Thanh Dư run rẩy trước trí tưởng tượng của Ôn Thừa Dao.

Ôn Thừa Dao cách một lớp mặt nạ vẫn có thể cảm nhận được sự á khẩu của Quân Thanh Dư, hắn ngập ngừng: "Chưa kết hôn? Cũng không phải bạn trai...? Quan hệ của hai người là thế nào?".

Ôn Thừa Dao tự nhận mình nhìn người rất chuẩn, bầu không khí giữa hai người này khi ở chung với nhau không hề giống bạn bè bình thường, nói là người thân cũng không đúng lắm. Kết quả tưởng tượng rồi đoán một hồi mà lại sai sao?

Quân Thanh Dư: "Anh còn để ý cả quan hệ của chúng tôi nữa à".

Quân Thanh Dư mặc kệ hắn, cúi đầu ăn quýt, Ôn Thừa Dao cũng không tiếp tục truy hỏi, nhưng trong lòng cậu lại không nhịn được mà nghĩ về chuyện này. Là quan hệ gì nhỉ...? Nhìn bề ngoài thì là quan hệ người cá cùng người chăm sóc. Nhưng hình như cũng không đúng... người cá khác đâu có ở chung với người chăm sóc như vậy. Lúc là người cá nhỏ đã quen thân thiết với Phó Viễn Xuyên, sau khi biến thành người cậu cũng chẳng để ý đến.

Ôn Thừa Dao nói: "Trông cậu cũng khá là hoang mang nhỉ, có cần quân sư không? Tôi có thể giúp cậu ngộ ra đấy".

"Khỏi đi", chuyện nhỏ như này cậu sẽ tự mình hiểu ra.

Ôn Thừa Dao nhún vai, "Tùy cậu thôi, cơ hội tốt như thế mà không biết nắm bắt, quân sư tâm linh như tôi cậu tìm được ở đâu nữa chứ".

"...", một tên hải tặc không gian mà cũng biết dát vàng lên mặt mình nhỉ. Quân Thanh Dư lười để ý đến hắn, dọn đồ trên mặt bàn xong thì đứng lên đi sang chỗ em gái Ôn Thừa Dao bên kia.

Ôn Thừa Dao thấy cậu từ bên trong đi ra, tầm mắt vô thức liếc nhìn cái nút đỏ lúc nãy Phó Viễn Xuyên đã ấn. Hắn nhướn mày, cũng quay người đi theo.

Quân Thanh Dư dọn đĩa trên bàn, lát nữa bọn họ đi rồi sẽ có người đến kiểm tra có gì bị mất không nên không cần cậu động tay nhiều.

Ôn Thừa Dao hỏi: "Cậu thấy tình trạng cơ thể em gái tôi như này, phải ăn những thứ này bao lâu mới hồi phục?".

"Xem thế nào đã", Quân Thanh Dư không nói chắc được, cậu cũng không phải bác sĩ chuyên nghiệp, chỉ là linh lực trong nước suối có thể giúp hồi phục, nhưng mất bao lâu thì không biết được.

"Thể chất mỗi người mỗi khác, hiệu quả hấp thụ cũng khác nhau", Quân Thanh Dư nhìn dáng vẻ Ôn Thừa Dao chỉ ước ngay giây sau em gái hoàn toàn hồi phục rồi dẫn đi ngay lập tức.

Dọn hết đĩa dấu, đặt vào cái khay bên cạnh, Quân Thanh Dư nói: "Đừng vội, có trị khỏi được thì cũng phải đợi thêm mấy ngày cho ổn định dần, hơn nữa người bình thường nếu ăn đồ ngọt ở chỗ tôi thì cũng có thể giúp điều hòa cơ thể. Em gái anh bệnh nặng mới bắt đầu chữa trị, ăn thêm mấy ngày cũng không hại đâu".

Ôn Thừa Dao suy nghĩ một hồi, thường xuyên đến đây thì sẽ rất phiền, vả lại phi thuyền hải tặc không gian cũng không thể dừng lại một chỗ quá lâu. Không bị phát hiện thì đỡ, nếu bị phát hiện ra, phi thuyền lại còn cách hành tinh chủ của Đế Quốc gần như thế, không phải kɧıêυ ҡɧí©ɧ thì chính là cố tình gây chuyện, đến lúc đó không giấu được nữa đâu.

Cách giải quyết đơn giản nhất là ở lại trong cửa hàng, Ôn Thừa Dao hỏi: "Chủ cửa hàng, ở đây có chỗ ngủ lại không?". Ở lại đây, phi thuyền bên kia để bọn họ đi trước, đợi đến khi cơ thể em gái khỏe hơn rồi thì sẽ gặp lại sau.

"Ngủ lại?", Quân Thanh Dư thầm nghĩ, anh mơ cũng đẹp nhỉ, một cửa hàng đồ ngọt mà còn dám nghĩ đến chuyện ngủ lại.

Ôn Thừa Dao gật đầu, bình tĩnh giải thích: "Tôi có thể trả tiền, sẽ không thiệt cho cậu đâu. Với cả chủ cửa hàng à, cậu cũng đâu thể 24 tiếng đều có mặt trong cửa hàng chứ, tôi có thể giúp cậu trông chừng, không cần đền đáp gì đó đâu". Như vậy đôi bên sẽ cùng có lợi, vừa tiết kiệm tiền thuê bảo vệ, vừa có tiền cho thuê phòng, còn có một nguồn khách ổn định nữa. Tốt quá còn gì.

Quân Thanh Dư: "...". Trông cửa hàng? Anh hiện giờ chính là chuột giữa đàn mèo, còn đòi giúp tôi trông cửa hàng. Anh không bị bắt đi đã là tốt lắm rồi, còn đòi trông cửa hàng.

Quân Thanh Dư từ chối: "Không cần".

Ôn Thừa Dao híp mắt cười nói: "Vậy cậu để tôi đến đây chẳng được tích sự gì sao?". Trong lời này hình như còn có ẩn ý gì đó.

Quân Thanh Dư ngón tay hơi dừng lại, ngẩng lên nhìn về phía Ôn Thừa Dao, hắn đang cười nhưng lại cho người ta cảm giác không thoải mái. Nghĩ một chút, cậu giơ tay tạm thời tắt thu âm trong phòng, "Đúng là tôi có chuyện nhờ anh giúp thật, chỉ là hiện giờ vẫn chưa cần. Để trả công, tôi sẽ chữa khỏi bệnh của em gái anh, đợi đến khi nào cần thì tôi sẽ liên lạc với anh sau".

Cảm giác được động tác của Quân Thanh Dư, nụ cười trên mặt Ôn Thừa Dao càng sâu hơn, "Vậy tôi đành im lặng chờ đợi cậu nhờ vả rồi".

Yêu Yêu nghe được cuộc đối thoại của hai người thì lập tức ngẩng lên, cô kéo lấy ống tay áo Ôn Thừa Dao. Ôn Thừa Dao vỗ nhẹ lên tay cô an ủi: "Không sao đâu, bọn anh thương lượng chút chuyện thôi, đừng lo".

Yêu Yêu lắc đầu, hình như không đồng ý cho Ôn Thừa Dao làm vậy, cô vịn bàn, lảo đảo muốn đứng lên. Mặc dù chỗ đồ ngọt này rất có tác dụng đối với cơ thể Yêu Yêu, nhưng cũng chẳng phải ăn thần dược tiên đan gì mà có thể lập tức tươi tỉnh phấn chấn lên được, giờ để đứng dậy bước đi vẫn còn rất khó khăn.

Ôn Thừa Dao sợ em gái ngã, vội đỡ lấy cô, "Đừng có động đậy lung tung, ngã thì biết làm sao?".

Yêu Yêu chỉ lắc đầu như cũ, nắm lấy cánh tay Ôn Thừa Dao, ý muốn kéo hắn rời khỏi đây.

"Không cần lo, tôi chỉ muốn anh ta giúp đỡ, chứ không phải muốn mạng anh ta", Quân Thanh Dư vừa nhìn là biết Yêu Yêu nghĩ gì. Cô lo cho anh trai mình ấy mà.

Quân Thanh Dư nói tiếp: "Vả lại chuyện tôi nhờ anh ta giúp là đôi bên cùng có lợi, tóm lại là hai người sẽ không lỗ đâu". Không chỉ không lỗ, khi chuyện đi đến hồi kết, có khi Ôn Thừa Dao còn trở thành bên được hời kìa.

Yêu Yêu siết chặt lấy tay Ôn Thừa Dao, nhưng cũng không hề lắc đầu, có lẽ vẫn còn dè chừng Quân Thanh Dư.

Quân Thanh Dư chỉ giải thích một câu đó rồi không nói gì nữa. Ôn Thừa Dao sau khi thấy tác dụng của đồ ngọt rồi thì sẽ không từ chối, mặc kệ thái độ Yêu Yêu ra sao, Ôn Thừa Dao đều sẽ không từ bỏ.

Bỏ lại hai anh em tự mình suy nghĩ, Quân Thanh Dư quay đi dọn quầy thu ngân trong kia để làm đồ ngọt. Phó Viễn Xuyên giờ vẫn chưa quay lại, có khả năng chuyện mà nguyên soái Todes nói với anh có hơi phiền phức. Anh chưa quay lại, đám Ôn Thừa Dao đi rồi, Quân Thanh Dư cũng không đi đâu, đành nướng ít đồ ngọt gϊếŧ thời gian.

Trong cửa hàng đồ ngọt, các loại thiết bị gì đó đều có đủ, Quân Thanh Dư dự định làm bánh ngọt hoa quả thử xem sao. Trên mạng có hết hướng dẫn, cứ theo đó mà làm từng bước, hẳn sẽ rất đơn giản thôi.

Quân Thanh Dư vừa đánh trứng vừa nhìn hướng dẫn. Sau khi tách lòng trắng trứng, đang chuẩn bị đánh bông lên thì cậu lờ mờ cảm giác được có tinh thần lực bạo loạn. Trong phòng không rộng rãi gì cho cam, cậu có thể nhận ra rõ ràng sự tồn tại của tinh thần lực.

Quân Thanh Dư ngẩng lên nhìn lướt qua, đúng lúc thấy Yêu Yêu đang dựa vào lòng Ôn Thừa Dao, Ôn Thừa Dao thì cúi đầu dỗ dành. Có lẽ linh lực ăn vào đang điều hòa tinh thần lực bên trong cơ thể nên mới dẫn đến rung động rõ ràng đến thế.

Nhận ra ánh mắt của cậu, Yêu Yêu ngẩng lên, trên gương mặt nhợt nhạt không hề có chút sắc máu nào, đôi mắt ngừng chớp mà nhìn lại cậu. Yên lặng, trống rỗng, giống như người giả, cứ thế mà nhìn Quân Thanh Dư. Mãi đến khi Ôn Thừa Dao nhận ra cô không động đậy, nói gì đó, Yêu Yêu mới thu lại ánh mắt.

Quân Thanh Dư không nhiều lời hỏi han, kiểu phát tán tinh thần lực bạo loạn như này thực ra lại tốt cho Yêu Yêu, phát tán càng nhiều thì phục hồi càng nhanh. Không còn vấn đề gì khác, cậu cúi đầu tiếp tục làm bánh ngọt.

Ôn Thừa Dao và Yêu Yêu ngồi thêm một lúc, dỗ dành xong em gái không chịu chữa trị, hắn đứng lên nói: "Chủ cửa hàng, tôi dẫn em gái về, cậu đừng đi vội, đợi tôi quay lại có chút chuyện cần bàn với cậu".

Quân Thanh Dư chẳng buồn ngẩng đầu lên, đáp: "Tôi biết rồi".

Cậu đổ bột bánh ngọt đã làm xong vào khuôn, chỉnh nhiệt độ, đợi bánh nướng chín là xong. Khoảng thời gian này Quân Thanh Dư làm thêm chút kem tươi, lại cắt một ít hoa quả, định là sẽ dùng để trang trí bánh ngọt. Đồ cắt thừa cậu tự mình ăn hết, hoa quả trong không gian, dù là thịt táo gần sát hạt, hay là phần dâu tây gần cuống đi nữa thì đều rất ngọt.

Khoảng mười phút sau, Ôn Thừa Dao quay lại. Tốc độ khá nhanh, Quân Thanh Dư không nhịn được mà tò mò người này rốt cuộc giấu em gái ở chỗ nào. Xung quanh đây đều là người của Phó Viễn Xuyên, đương nhiên sẽ không có ai đồng ý giúp đỡ, nhưng Ôn Thừa Dao vẫn tìm được chỗ.

Ôn Thừa Dao bước đến, tay chống lên quầy thu ngân, cùng Quân Thanh Dư thương lượng: "Chủ cửa hàng, tôi định đặt đồ ngọt cho năm tháng, trong năm tháng này cậu chỉ được làm đồ ngọt cho tôi, không được nhận khách khác, như thế có được không?".

Quân Thanh Dư bị mùi nước hoa trên người Ôn Thừa Dao làm cho khẽ sặc, vừa nãy cũng có nhưng không rõ lắm, người này đưa em gái về rồi còn phải xịt thêm nước hoa à?

Quân Thanh Dư giơ tay che mũi, có hơi dè dặt trước đề nghị của Ôn Thừa Dao, cậu chưa có dự định, cũng không định nhận thêm khách khác. Nhưng mà...

"Giá cả thì sao?", Ôn Thừa Dao đã tự nói ra thì chắc sẽ không giữ giá gốc đâu nhỉ.

Ôn Thừa Dao đáp: "Tôi trả gấp mười lần".

"Thành giao".

Ôn Thừa Dao thẳng thắn ra giá, Quân Thanh Dư trả lời cũng rất quả quyết. Vốn tưởng rằng Ôn Thừa Dao sẽ thấy đắt, sau đó kì kèo với cậu, nào ngờ Ôn Thừa Dao không hề có chút ý định mặc cả.

Ôn Thừa Dao: "Được, nếu không có vấn đề gì khác thì cứ thế đi, chúng ta đi thôi".

Quân Thanh Dư nhướn mày, "Đi?".

"Đúng, đi thôi". Lời vừa dứt, Quân Thanh Dư cảm thấy mùi nước hoa ngày càng nồng, không còn có ý che giấu như trước nữa, mà hơi có cảm giác xâm chiếm không chút kiêng kị.

Ôn Thừa Dao híp mắt cười nói: "Đồ ngọt trong cửa hàng không được mang ra ngoài, vậy mang chủ cửa hàng đi hẳn là có thể chứ nhỉ? Cũng đâu tính là phạm vào quy tắc của chủ cửa hàng". Ôn Thừa Dao nói tiếp: "Tôi nhắc cậu một câu, tốt nhất đừng có chống cự. Thuốc này của tôi không phải hàng rẻ tiền đâu, chẳng qua chỉ là ngủ một giấc, nhưng nếu cậu chống cự mạnh mẽ, làm tổn hại đến tinh thần lực thì không hay đâu".

Ôn Thừa Dao vẻ mặt chân thành mà nói: "Dù sao thì tôi chỉ là muốn mời cậu đến phi thuyền làm khách, không hề muốn hại cậu". Không để Quân Thanh Dư mở miệng, Ôn Thừa Dao đã tiếp tục: "Cậu cũng đừng lo, đã nói là năm tháng thì là năm tháng, quá một ngày cũng không, đến lúc đấy tôi sẽ đưa cậu về".

Có lẽ là đang đợi thuốc phát huy tác dụng nên Ôn Thừa Dao rất kiên nhẫn mà nói chuyện với Quân Thanh Dư. Sau đó, Quân Thanh Dư từ đầu đến cuối vẫn nhẹ nhàng thư thả mà nhìn hắn, không hề bị bất cứ ảnh hưởng nào từ loại thuốc trong lời Ôn Thừa Dao. Nói đúng hơn là sẽ không bị ảnh hưởng. Loại thuốc này ghê gớm thì có đấy, nhưng... đó là đối với người, ngoài ra chẳng liên quan gì đến người cá hết.

Ôn Thừa Dao dùng loại thuốc này chưa bao giờ gặp thất bại, thấy vẻ mặt Quân Thanh Dư không hề thay đổi, chỉ coi như hắn thích diễn trò, đang tự biên tự diễn. Hắn giơ tay chắn cái nút đỏ kia, nói: "Người bên cạnh cậu hiện giờ không ở đây, nếu cậu chống cự, đến lúc đấy bị thương thì cũng đừng trách tôi không để ý chuyện đúng sai".

Quân Thanh Dư liếc hắn một cái, "Anh cũng biết anh ấy không ở đây à".

Ôn Thừa Dao nghi hoặc hỏi: "Ý cậu là gì?".

Quân Thanh Dư lạnh lùng nói: "Anh ấy không ở đây mà sao anh vẫn còn vênh váo vậy?".

"Cậu...", còn chưa nói xong, Quân Thanh Dư đã trực tiếp chống một tay lên mặt quầy, nhảy qua cái bàn đặt ngang chặn ở giữa.

"--A!".