Mạt Thế - Người Đứng Đắn Ai Lại Viết Nhật Ký

Chương 10

Thẩm Tùy một mực không muốn theo cô về nhà họ Thẩm, dĩ nhiên đối với chuyện này, Kiều Tây cũng cảm thấy rất khổ tâm.

Cô hy vọng một ngày nào đó pháp luật sẽ cho kết hôn với người trong gia đình.

Nhưng hôm nay chuyện đó đã không còn quan trọng nữa rồi.

Ở bên ban công, Kiều Tây đặt tay lên cửa kính thủy tinh, nhìn xuống bên dưới.

Bãi cỏ nhuộm đỏ màu máu, rễ cây lấm lem bùn đất, thi thể bên dưới miễn cưỡng giữ được dáng vẻ của con người, nhưng cũng không nhìn được diện mạo của nó trước kia nữa.

"Kiều Tây."

Cô bị gọi tên liền quay đầu lại, cô nhìn thấy Thẩm Tùy mặc áo khoác đen khoác túi sau lưng, tay cầm bình nước, dáng vẻ như muốn đi ra ngoài.

Cô hỏi: "Khi nào thì quay lại."

Người đàn ông đứng trước cửa, nghe thấy vậy cũng không quay đầu lại: "Chắc trưa sẽ về."

Một mái tóc tiến về phía hắn, Thẩm Tùy nhìn cô, động tác cũng khựng lại, hai cổ tay hắn bị cô nhẹ nhàng nắm lấy.

Lòng bàn tay của cô rất mềm mại, nhất thời khiến hắn không hiểu cô đang muốn làm gì.

"Hôm nay anh định đi đâu vậy?"

Mỗi lần nhìn Thẩm Tùy ra khỏi cửa, cô đều sợ đây sẽ là lần cuối nhìn thấy hắn, vì vậy Kiều Tây làm ra dáng vẻ muốn hôn người kia.

"Anh ở lại đi."

Không có tiếng đáp lại, Thẩm Tùy rũ mi che mắt lại khiến cho người khác không biết hắn đang nghĩ gì.

Kiều Tây cũng giật mình ý thức được bản thân đang giữ lấy tay anh, liền ngượng ngùng mà thu tay lại.

"Thật xin lỗi." Cô đứng dậy lùi về phía sau, hai tay cũng giấu ra sau lưng.

"Ngoại ô cách bốn mươi cây số có một nhà máy nước sạch, chắc nơi đó sẽ có nước không bị ô nhiễm."

Hắn vặn tay nắm cửa, nghiêng người đi ra ngoài, Kiều Tây ngẩng đầu lên nhìn chiếc cằm tinh tế của hắn, đôi môi cũng khẽ mấp máy một chút.

"Một giờ sau không thấy tôi quay về, thì em đừng đợi nữa."

Kiều Tây gật đầu một cái, cánh cửa sau đó liền khép lại, cô xoay người đi lên phòng vệ sinh, nhặt những bộ quần áo mà Thẩm Tùy mới mặc hôm qua.

Quần áo lao động, áo khoác, áσ ɭóŧ...qυầи ɭóŧ màu đen, mặt Kiều Tây bất giác đỏ lên, cô cầm lấy quần áo bẩn đi vào phòng vệ sinh mà giặt.

Tay cầm lấy quần áo bất giác nóng lên, trên đó còn có mùi hương nhàn nhạt, trong đầu cô hiện lên hình ảnh mấy năm trước Thẩm Tùy ở trên sàn đấu đánh võ.

Tiếng hoan hô vang vọng khắp khán phòng, ánh sáng cũng mờ mịt, chỉ nhìn thấy sàn đấu sáng trưng đèn, cùng khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông.

Găng tay thi đấu đã được cởi xuống, đang được hắn cầm trong tay.

Dưới chân còn có một đối thủ đang dở sống dở chết.

Hắn cũng đang thở dốc, trái cổ không ngừng chuyển động lên xuống, mồ hôi đang chạy theo cơ ngực của hắn xuống phía dưới, tóc ướt đẫm mồ hôi cũng được vuốt về phía sau, ánh mắt hung hãn quét quanh khán đài, sau đó tiếng thét chói tai liền vang lên.

Mồ hôi chảy xuống, tiếng thở dốc, cơ bắp, ánh mắt...

Sau đó, cô cũng không nhìn thấy Thẩm Tùy tham gia bất kỳ cuộc đấu võ nào nữa, bởi vì sư phụ và thầy giáo không cho phép hắn thi đấu nữa.

Kiều Tây không hiểu sao bản thân lại nhớ đến việc lúc trước, mùi hương kỳ quái này cũng khiến cô yêu thích không thôi, điều này cũng làm cô cảm thấy xấu hổ, không tự chủ được mà kẹp chân lại.

Sau khi giặt quần áo xong, cô trở về phòng mình cầm lấy điện thoại, mở bộ sưu tập ra, tìm được một tấm ảnh.

Có hai thanh niên tóc đỏ đang ngồi trên xe gắn máy, người phía trước đang nghiêng người hướng về phía trước, người còn lại nhìn về phía ống kính mà mỉm cười.

Đầu ngón tay cô lướt xem mấy tấm hình nữa, rồi cất điện thoại di động đi, bắt đầu suy nghĩ về thực đơn buổi trưa.