“Cũng không hẳn là thích trẻ con, nhưng nếu là con của anh thì chắc chắn sẽ thích. Là anh đã cho em đi học, còn cho em ở phòng của anh mà.”
Sự cảm kích biết ơn về những điều trong quá khứ dâng trào khiến cô xúc động, mũi bỗng đỏ ửng lên :
“Sau này nếu có cơ hội em nhất định sẽ báo đáp ân tình của anh.”
Chân mày của Thẩm Tùy nhếch lên một cái :
“Thật sao?”
“Ừm!”
Kiều Tây liền dứt khoát gật đầu.
Mười ngày trước khi dịch bệnh chưa bùng phát , hai anh em họ tuy là sống chung dưới một mái nhà nhưng thực tế trông giống như là người lạ cùng huyết thống sống chung với nhau vậy, cả tháng chỉ nói chuyện với nhau vài câu.
Bình thường thì hai anh em bọn họ một người đi làm, Kiều Tây thì đi học một tuần sáu ngày , ngày nghỉ thì lại đi học lớp năng khiếu.
Thực ra trong lòng cô vẫn luôn luôn rất cảm kích, bố mẹ cô đều đã qua đời, mặc dù hai người họ có cùng huyết thống nhưng trên sổ hộ khẩu lại không hề có chút máu mủ nào.
Thẩm Tùy không hề có nghĩa vụ chăm sóc cô, về điều này Kiều Tây vẫn luôn hiểu rõ.
Chỉ là những lời nói vừa nãy của cô cũng có chút ý ẩn ý, ngày tận thế cứ xoay tròn, sinh tử khó đoán, những lời nói từ đáy lòng này của cô cũng là để kéo mối quan hệ của hai người lại gần nhau hơn, làm tăng thêm tình cảm gia đình máu mủ.
Trước mắt trong hoàn cảnh này, cô chỉ có thể nương nhờ vào sự che chở cưu mang của Thẩm Tùy để sống tiếp.
“Em định làm gì để báo đáp tôi?”
“Hả?”
“Em định sẽ làm gì để báo đáp?”
Hai tay khoanh trước ngực, hắn uể oải ngả người ra sau, ánh mắt đăm chiêu, rất có hứng thú muốn biết.
Kiều Tây nói ra lời thật lòng :
‘Em nguyện vì anh trai của mình mà làm bất cứ điều gì.”
Thẩm Tùy cười.
Một nụ cười rất nhạt, đôi mắt hơi cong, khóe môi hơi nhếch lên, dáng vẻ đó lướt qua khuôn mặt hắn trong chốc lát.
Đôi mắt Kiều Tây cũng vì thế mà hơi nhíu lại.
“Em năm nay mười lăm tuổi hả?”
Hắn hỏi.
“Ừm.”
Kiều Tây gật đầu.
“Còn hai tuần nữa là tới sinh nhật em, 2 tuần trước em với bạn đã đặt nhà hàng trước để tổ chức tiệc rồi.”
Thẩm Tùy cúi người,bàn tay mảnh khảnh, trắng muốt đặt lên vai cô. Kiều Tây không hiểu, liền ngẩng đầu lên nhìn.
Nhẹ nhàng vỗ vai cô, hắn nói với giọng điệu ấm áp :
“Em dọn dẹp đồ ăn trên bàn đi.”
“Còn nữa, anh trai em hiện tại chưa có bạn gái.”
Thẩm Tùy cúi đầu, nhìn theo cô mà cười nhẹ :
“Nhưng mà em yên tâm, sau này em nhất định sẽ có cơ hội báo đáp.”
Thẩm Tùy bước lên cầu thang, đi lên căn phòng ngủ ở trên lầu.
Kiều Tây xếp đũa và bát vào máy rửa bát.
Một lát sau cô lại lấy bát đũa ra, nước dùng để rửa bát xong vẫn còn có thể sử dụng, không thể để nước chảy xuống cống lãng phí như vậy.
Thẩm Tùy không có bạn gái, nhưng mà nhiều bαo ©αo sυ như vậy hắn có thể dùng nó với ai cơ chứ? Lúc mà Kiều Tây động vào những cái hộp nhỏ đó, toàn thân cô đều nổi da gà.
Suy nghĩ linh tinh, những ý nghĩ mà chưa kịp hiện lên trong đầu đều bị cô lập tức dập tắt.
Thẩm Tùy bây giờ đã hai mươi bảy tuổi rồi, ở độ tuổi này việc đó rất bình thường.
Việc gì phải nghĩ tới chuyện riêng tư của người khác làm gì. Hắn yêu ai thì sẽ dùng với người đó.