Cất Giấu Một Tấm Chân Tình

Chương 44: Ngoại truyện 3

Nhìn túi lá thuốc trên tay anh, đột nhiên Hà Phương lại nhớ đến quãng thời gian hai người chạy trốn khỏi lũ buôn người ở khu rừng giáp biên. Ở trong hốc đá đó, anh đã rửa sạch vết thương trên chân cô, còn tranh thủ lúc cô ngủ để ra ngoài hái thuốc, lúc đắp lên da thịt cũng có loại mùi thoang thoảng thơm thế này.

Đến giờ, cỏ cây thì vẫn vậy, chỉ có lòng người đã đổi thay. Đình Việt đứng trước cô đưa thứ thuốc này khiến Hà Phương không nhịn được, từ tim đến lòng đều đau nhói.

Cô gắng gượng kìm nén, đáp: “Không cần. Tôi có thuốc rồi”.

“Thuốc tây?”.

Hà Phương gật đầu: “Thuốc tây, có kháng sinh, chống nhiễm trùng tốt”.

“Kèm thêm thuốc nam sẽ nhanh se miệng vết thương”. Anh nhìn bộ dạng cầm khư khư một túi hạt của cô, đáp: “Không ở bệnh viện, se miệng vết thương mới là cách chống nhiễm trùng hiệu quả nhất”.

“Vậy sao?”. Cô cười nhạt: “Nhưng hơi tiếc, tôi lại không ngửi được mùi thuốc nam”. Hà Phương hít sâu vào một hơi: “Bác sĩ Việt, cảm ơn. Tôi còn có việc, đi trước đây”.

Nói rồi, cô không chờ anh đáp đã mở cửa đi thẳng ra ngoài. Đình Việt muốn gọi hai chữ “Hà Phương”, nhưng không hiểu sao lời nói đến cổ họng lại nghẹn lại, không thể nào thốt ra miệng được.

Anh vẫn chưa nhớ lại chuyện cũ, những thông tin chẳng mấy tốt đẹp về cuộc sống của cô lại cứ như một lời nguyền bóp chặt lấy xúc cảm của anh. Đình Việt biết Hà Phương là kiểu phụ nữ phóng túng, đời tư có rất nhiều hỗn loạn, lý trí của anh luôn nhắc nhở không được lại gần cô, không nên tiếp xúc với cô, thế nhưng trái tim anh lại chẳng chịu nghe điều khiển, mỗi lần thấy Hà Phương là không tự chủ được run lên, tựa như cô là một nơi chốn quen thuộc khiến tiềm thức anh luôn muốn tìm về.

Đến bây giờ, anh cũng không rõ mình tình nguyện viết đơn xin sang tận Hy Lạp xa xôi này chỉ vì hỗ trợ nhân đạo, hay là vì mục đích gì khác nữa.

Đình Việt lặng lẽ thở dài một tiếng, nhìn theo bóng cô cho đến khi khuất sau ngã rẽ hành lang mới buồn bực ném túi thảo dược vào thùng rác, thế nhưng anh đi một quãng rồi lại đột nhiên đổi hướng vòng lại. Đình Việt nhặt túi thảo dược mới hái từ miền đông Macedonia về đây, tự nhủ: Thôi, dù sao cũng khó khăn lắm mới tìm được những loại cây cỏ này ở Hy Lạp, cô ấy không dùng thì mang về để người khác dùng vậy.

Trong khi đó, Hà Phương sau khi rời bệnh viện thì cũng đi thẳng đến sân bay Athens, mua vé sớm nhất đến đảo Crete, suốt cả quãng đường dài đó cô nhắm mắt ngủ suốt, lúc vừa đặt chân đến sân bay thì nhận được cuộc gọi của Nghiên Nghiên Pig Pig.

Hà Phương đeo ba lô lên vai, kẹp điện thoại vào tai, nói: “Alo”.

“Em đã đến nơi chưa?”. Nghiên Trung ở đầu dây bên kia vừa mới phẫu thuật xong, vừa ra khỏi phòng mổ, còn chưa kịp tháo găng tay đã gọi cho Hà Phương: “Anh bận quá, giờ mới gọi cho em được”.

“Em cũng mới xuống sân bay. Đang chuẩn bị bắt taxi đi tìm khách sạn”.

“Thời tiết ở đảo Crete có đẹp không?”.

“Không đẹp lắm, hơi lạnh”. Không khí ngoài đảo khác xa với đất liền, có nắng, nhưng gió thổi mạnh, mang theo hơi nước ẩm ướt: “Khoảng 15, 16 độ”.

“Mặc thêm áo vào, đừng để bị lạnh”. Nghiên Trung khẽ hắng giọng: “Giữ sức khỏe mới nhanh hồi phục tay”.

Cô cười: “Biết rồi. Xe đến rồi, em cúp đây”.

“Đến nơi nhớ gọi cho anh nhé. Đi cẩn thận”.

Hà Phương không đáp, nhanh chóng cúp máy rồi lên xe. Về đến khách sạn cô cũng quên béng đi việc phải nhắn tin cho Nghiên Trung, việc đầu tiên cô làm sau khi vào phòng chính là đi tắm. Hà Phương ở lì trong đó cố kỳ cọ thật sạch sẽ, còn dùng cả sữa tắm nhưng không thể xua đi được mùi hương thuốc nam kia. Bên cánh mũi cô cứ quanh quẩn thứ mùi đó, có gột mãi cũng chẳng thể nào tàn phai được.

Đến khi da thịt bị cọ đến đỏ ứng, Hà Phương mới nhận ra, có lẽ, thứ ám vào người cô không chỉ đơn giản là mùi cỏ cây, mà là người đàn ông mang theo hương thơm cây cỏ đó. Lúc đi khỏi Việt Nam, cô đã tự nhắc nhở mình rất nhiều lần rằng hãy đặt xuống đoạn tình cảm khắc cốt ghi tâm cùng anh, nhưng đến bây giờ gặp lại Đình Việt ở đất nước xa lạ này, Hà Phương mới biết, những thứ đã là ghi tâm khắc cốt thì cô có chạy trốn đến đâu cũng chẳng thể từ bỏ được.

Bất kể anh có đã kết hôn hay quên mất cô, cô cũng không trách nổi. Cả đời này của Hà Phương chưa từng hận ai, kể cả Lê Diệu Châu, cũngbao gồm cả bác sĩ Việt. Không giận không oán được, cũng chẳng thể quên đi, chỉ có thể vùng vẫy cô độc ở chốn cũ, chịu loại đày đọa cô độc này!

Đêm ấy, Hà Phương đứng lặng lẽ bên cửa sổ khách sạn đốt thuốc, an tĩnh ngắm biển, lúc sờ đến túi ô mai vẫn còn nguyên trong ba lô, cô mới yên tâm leo lên giường đi ngủ.

Ngày hôm sau, Hà Phương tỉnh dậy thật sớm, cô ra biển đón ánh bình minh của một ngày mới, đợi nắng lên, ngoan ngoãn ăn sáng rồi uống thuốc, từ kháng sinh đến thuốc chống trầm cảm, gom thành một vốc uống hết, sau đó mới bắt taxi đến cung điện Knossos.

Khoảng cách từ khách sạn cô ở đến cung điện không xa lắm, chỉ ngồi xe chừng 15 phút là đến. Lúc Hà Phương đặt chân tới nơi, nhìn vẻ cổ kính điêu tàn cùng những bức tường đã đổ vỡ được phục dựng lại ở đây, trong lòng tự nhiên lại xuất hiện một nỗi hoài niệm khắc khoải không tên, cũng chẳng nói rõ được.

Cô nghĩ, đại hoàng cung Châu Âu gì đó, quá khứ rực rỡ huy hoàng của một nền văn minh gì đó, cuối cùng rồi cũng không thể chống lại được dòng chảy thời gian, rồi cũng sẽ bị người ta lãng quên và trôi vào dĩ vãng. Dù sau này người đời có dùng cách nào để khôi phục lại đi nữa, cũng không thể dựng lại được vẻ tráng lệ như lúc xưa. Giữa người với người có lẽ cũng vậy.

Quá khứ huy hoàng đến đâu rồi cũng sẽ trở thành hạt cát bị thời gian vùi lấp, năm tháng trôi qua, rồi sẽ chẳng còn ai nhớ đến chuyện cũ. Chỉ có cô một mình chấp niệm không buông tay, không từ bỏ. Trên đời này có nhiều kẻ đ.iê.n, nhưng mấy ai đ.iên đến cố chấp nhiều như Hà Phương chứ?

Cô chỉnh lại mũ lưỡi trai trên đầu, sau đó cầm điện thoại lững thững hòa vào dòng người, mua vé, vào thăm cung điện Knossos, ngắm nhìn tàn tích của nơi sinh ra những truyền thuyết và thần thoại của Hy Lạp, khi nhìn thấy tượng quái vật nửa người nửa thú Minotaur, cô mới giơ điện thoại lên chụp mấy tấm. Xong xuôi, Hà Phương tìm một góc có tán cây che mát, chọn tấm đẹp nhất gửi cho thằng nhóc Kẹo Nhỏ:

“Đây có phải Minotaur của cháu không?”.

Thời điểm ấy, ở Việt Nam đang là 3h chiều, thằng bé đọc được thì ngay lập tức nhắn lại: “Oa, đây đúng là quái vật nửa người nửa thú cháu thích. Cô Phương, cô đang ở Hy Lạp ạ? Cô đến cung điện Knossos sao?”.

Hà Phương không đáp, chỉ hỏi: “Thằng nhóc, muốn quà gì?”.

“Cháu muốn xem thật nhiều tượng Minotaur”.

Cô trả lời “Được”, sau đó một mình đi bộ khắp cung điện Knossos, hễ thấy bất cứ bức tượng Minotaur nào đều mua cho Kẹo Nhỏ. Khi gặp một người thợ điêu khắc, cô còn yêu cầu làm riêng một bức tượng nhỏ khắc theo tượng Minotaur, đem về làm quà cho đứa bé kia.

Đến khi Hà Phương ra khỏi cung điện thì trời đã ngả về chiều. Buổi trưa cô không ăn gì, lại đi dưới nắng rất lâu nên đổ rất nhiều mồ hôi, bàn tay bị bó kín kia có lẽ còn hấp hơi nhiều hơn nữa, cô không nhìn thấy, nhưng cảm nhận được.

Một người lái taxi thấy cô cứ ngồi dưới tán cây mới dùng tiếng anh hỏi chuyện: “Cô gái, có muốn đến hải đăng ngắm hoàng hôn không? Tôi đưa cô đi”.

Hà Phương không muốn đi. Cô biết mình cần uống thuốc, tháo băng tay ra thay, nhưng người tài xế kia cứ luôn miệng nói: “Hải đăng đó ở gần đây thôi, đi 10 phút là tới. Ngắm hoàng hôn từ hải đăng đẹp lắm, không mấy khách du lịch biết để đi đâu”. Ông ta cười bảo: “Tôi kể cho cô nghe một truyền thuyết, không giống như truyền thuyết người ta vẫn hay lưu truyền lại ở Knossos nhé?”

“Còn có truyền thuyết khác nữa sao?”. Cô nghĩ người lái taxi này chỉ đang bịa chuyện để kiếm thêm một cuốc khách, cũng chẳng mấy bận tâm.

“Có chứ”. Tài xế gật đầu: “Trước kia hoàng tử Theseus xung phong ra đi để g.iế.t c.hế.t quái vật nửa người nửa thú, công chúa Ariadne ngày nào cũng ra ngọn hải đăng ấy chờ hoàng tử trở về. Nhưng đến khi trở về thì hoàng tử Theseus lại mang theo một cô gái khác, hoàng tử mất trí nhớ, không nhận ra công chúa Ariadne, nhất quyết đòi giải trừ hôn ước với cô để lấy cô gái kia”.

Tim Hà Phương bất giác nhói lên một cái, cô cảm thấy câu chuyện này có chút quen, liền khẽ cau mày: “Rồi thế nào?”

“Công chúa Ariadne lúc đó là con gái của quốc vương ở đất nước kế bên, vương quốc đó giàu có trù phú, quân đội hùng mạnh hơn đất nước của hoàng tử Theseus nhiều. Lúc đó, công chúa có thể dùng lý do hoàng tử Theseus thất hứa để đưa quân qua biên giới, tấn công vương quốc của Theseus, nhưng công chúa đã không làm thế”.

“…”.

“Công chúa Aridne không trách hoàng tử, cũng không để vua cha đưa quân đánh sang đất nước của Theseus, cô chấp nhận giải trừ hôn ước, sau đó ngày nào cũng đến ngọn hải đăng kia. Công chúa nói, cô sẽ ở đây, chờ bằng được đến khi chàng hoàng tử Theseus của cô trở về”.

Nhưng hoàng tử của Ariadne vốn đã trở về, mà thực sự lại không trở về. Hà Phương có thể đoán được, tâm trạng của công chúa khi ấy chính là như vậy.

Cô nói: “Rồi hoàng tử không đến tìm cô, vẫn kết hôn và sinh con đàn cháu đống với cô gái kia phải không?”. Hà Phương nghĩ, có lẽ mình nên viết ngôn tình cẩu huyết, cô hợp với loại ngược nhân vật hơn.

Người tài xế kia cười bảo: “Ở ngoài ngọn hải đăng có một tấm bia khắc lại chuyện tình của công chúa và hoàng tử. Cô muốn biết thì tôi chở cô đi xem”.

Hà Phương biết ông ta chỉ kể nửa câu chuyện để dụ mình đến đó, nhưng biết bị lừa nhưng vẫn quyết tâm trèo lên xe, cô muốn đến ngọn hải đăng kia, xem đoạn kết cẩu huyết của dị bản truyền thuyết đó.

Ngọn hải đăng ở ngay sát bờ biển, chẳng có người nào đến, những viên gạch tạo nên nó đã rất cũ kỹ lâu đời, ố màu thời gian, ngay cả phiến đá to ở bậc thềm cũng đã mòn vẹt bởi sóng đánh, bước lên phải rất cẩn thận mới không bị trượt chân.

Đúng như người tài xế nói, ở trong ngọn hải đăng có một tấm bia khắc chuyện dị bản của truyền thuyết công chúa Ariadne và hoàng tử Theseus. Cô dùng điện thoại dịch, đọc được kết cục công chúa đã c.hế.t già nơi ngọn hải đăng này, và sau khi cô ra đi, hoàng tử Theseus mới nhớ lại ký ức, nhưng tất cả khi ấy đã quá muộn màng.

Công chúa không chờ được, mà tình cũng đã tàn phai, hoàng tử kia có đau lòng đến mấy cũng không còn cách vãn hồi được nữa!

Hà Phương đọc xong liền cười nhạt, sau đó chậm chạp bước từng bước lên ngọn hải đăng. Trên cao có một cửa sổ hướng ra phía biển, lúc này, mặt trời đỏ rực đang từ từ lặn xuống, ánh hoàng hôn tịch mịch trải dài giữa trời và biển, tạo thành một thứ ánh sáng rực rỡ lung linh chiếu đầy lên mắt cô.

Hà Phương đi lại gần, giang tay thật rộng đón gió biển và cả ánh hoàng hôn, vẻ đơn độc của ngọn hải đăng ở bờ biển này tựa như thấm vào cả lòng cô. Hà Phương dường như có thể cảm nhận được sự đau đớn khắc khoải của công chúa Ariadne, cảm giác được sự tuyệt vọng đến khôn cùng của cô ấy, thậm chí cả sự cô đơn khi công chúa rời xa thế giới này.

Có phải, ông trời quá bất công đối với công chúa Ariade và cả cô không? Đều một lòng vì một người đàn ông nhưng lại không được hồi đáp, phải sống vĩnh viễn trong bóng tối, một mình lạc lõng chống chọi với nỗi nhớ nhung như thế?

Hà Phương không rõ, chỉ nhắm mắt thật chặt, hít thật sâu mùi gió biển. Nhưng cô cảm thấy không đủ, lại tiến xa hơn, gần như nhoài người ra cửa sổ để đón gió trời mênh mông, nhưng khi nửa người vươn chưa xa thì đột nhiên bị ai đó kéo mạnh trở về.

Hà Phương hơi giật mình, đứng vững lại thì đã thấy Đình Việt ở ngay trước mặt.

Ánh mắt anh lộ rõ vẻ hốt hoảng: “Cô làm cái gì thế?”.

Cô không nghĩ anh sẽ xuất hiện ở chỗ này, có cảm giác mình đang bị hoa mắt, Hà Phương lắc đầu vài lần, thấy đúng là Đình Việt liền cau mày: “Sao anh lại ở đây?”.

“Tôi hỏi cô làm cái gì?”. Anh gầm lên, hai mắt vằn lên mấy tia m.áu, gân xanh trên trán cũng hằn lên.

Hà Phương ngẩn ra một lúc mới hiểu anh nổi giận vì cái gì, liền cười nhạt: “Sao thế bác sĩ Việt, anh sợ tôi t.ự t.ử à?”.

“Nếu không thì cô ra đó làm gì?”.

“Liên quan gì đến anh?”. Cô không biết tại sao anh lại xuất hiện ở chỗ này, nhưng gặp anh, cô thấy rất phiền muộn. Không thể yêu được, cũng không thể chạm đến được, nhìn thấy anh một lần thì lại đau lòng thêm một lần: “Bác sĩ Việt, anh đưa tiền cho tôi thì coi như chúng ta xong rồi. Tôi có t.ự t.ử hay không thì liên quan gì đến anh, anh quản gì nhiều thế?”.

Bàn tay đang để xuôi bên hông của anh siết chặt lại, nghe những lời này của cô, Đình Việt cảm thấy mình đã bị đ.iê.n. Bị đ.iên khi về đông Macedonia rồi giữa đường lại nghe tin báo thời tiết mấy ngày tới nắng nóng, lo tay cô bị nhiễm trùng nên bắt xe quay ngược lại. Anh hỏi Nghiên Trung rằng cô đã đi đâu, cậu ta liền nói: “Cô ấy đến Crete, cậu hỏi làm gì thế?”.

“Mang thuốc đến”

“Hả?”. Nghiên Trung đang đứng trên hành lang, nghe thế mới há hốc miệng: “Cô ấy có mang theo kháng sinh rồi, vả lại cần thì có thể mua được. Cậu tự nhiên chạy đến Crete làm gì chứ? Ở đó xa lắm, tôi muốn đi theo mà không đi nổi đây…”.

Đình Việt không nghe hết câu đã cúp máy, trên đường đến Crete, anh có nhắn tin vào Zalo cho Hà Phương nhưng cô đã chặn số của anh. Không cách nào liên lạc được, anh đành lang thang khắp Crete, đến mấy điểm du lịch, sau đó gặp được người đàn ông tạc tượng đất sét ở cung điện Knossos. Ông ta vừa soạn túi đồ nghề, vừa cười tươi nói với đứa con gái nhỏ của mình:

“Hôm nay gặp được một cô gái tốt bụng, chỉ khắc một bức tượng nhỏ mà cô ấy cho cha tận 200 đô la. Tối nay về nhà cha sẽ mua bánh Pizza cho con nhé?”.

Đứa bé gái chớp đôi mắt to tròn, sung sướиɠ kêu lên: “Oa, được ăn Pizza”. Sau đó nghĩ đến điều gì, con bé lại nói: “Cha ơi, chị gái đó có mái tóc màu đỏ phải không? Tóc xoăn thế này này”.

“Cô ấy rất xinh phải không?”.

“Cha ơi, sau này con lớn cũng muốn xinh đẹp như chị ấy”.

Dù hai cha con người Hy Lạp không nói rõ là ai, nhưng Đình Việt có linh cảm người phụ nữ tóc đỏ đó là Hà Phương. Anh lập tức tiến lại, hỏi cô gái đó có phải có má lúm đồng tiền, tóc màu đỏ rượu không? Họ trả lời đúng, anh lại hỏi hướng đi của cô, sau khi ra đến cổng khu di tích thì gặp được người kể câu chuyện dị bản kia.

Đình Việt nghe xong thì đoán được cô sẽ đến nơi đó, cũng đồng ý lên chiếc xe kia. Khi đến được ngọn hải đăng, khoảnh khắc cô suýt nữa nhào ra khỏi cửa sổ, anh đã sợ đến mức tim gần như bắn ra ngoài l*иg ngực, thậm chí còn nghĩ nếu Hà Phương rơi xuống, anh có phải nhảy xuống biển theo cũng phải cứu được cô.

Nhưng bây giờ nghe cô chất vấn, anh mới chợt nhận ra, sống c.hế.t của cô đâu liên quan gì đến anh? Cô đi đâu cũng liền quan gì đến anh? Anh có tư cách gì để nổi giận.

Đình Việt âm thầm hít vào thật sâu một hơi, anh từ từ buông tay ra: “Cô nói đúng, chẳng liên quan gì đến tôi. Vừa rồi làm phiền cô rồi, xin lỗi”.

Hà Phương quay đầu nhìn gió biển thốc từ cửa sổ vào, tỏ vẻ như không bận tâm đến lời xin lỗi của anh: “Anh cũng bị tài xế kia dụ dỗ à?”

“Gì?”

“Người tài xế kể dị bản hoàng tử và công chúa”

“Câu chuyện không hay lắm”. Anh chậm rãi nói: “Nhưng nghe kể ngọn hải đăng này đẹp nên đến xem thử. Không ngờ cô lại ở đây”.

“Anh cũng đến du lịch?”. Cô hỏi: “Hay là đi theo tôi?”.

“Cô Hà Phương, cô nghĩ nhiều rồi. Tôi đến đây du lịch”.

“Bác sĩ theo chương trình hỗ trợ nhân đạo rảnh rỗi thật đấy”. Hà Phương cười nhạt, cảm thấy đã muộn, không muốn ở lâu thêm nên nói: “Hoàng hôn ở đây đẹp, anh cứ ngắm đi, tôi đi đây”.

Nói rồi, cô lách qua anh, đi xuống bậc thang dài chật hẹp bên dưới. Đình Việt cũng chẳng còn tâm trạng nào ngắm hoàng hôn, anh sợ cô lại làm chuyện dại dột, cũng ngay lập tức xoay người đi theo cô.

Hai người không ai nói chuyện, một trước một sau bước từng đoạn trên bậc thang. Ngọn hải đăng này không có ai sử dụng từ lâu, chẳng có điện, chỉ có một ít ánh sáng le lói từ bên ngoài hắt vào. Hà Phương không nhìn rõ đường nên phải lần mò đi từng bước, tới giữa ngọn hải đăng, đột nhiên cô bước phải một bậc đá trơn nên trượt chân, cả người ngã ngửa về phía sau, suýt nữa lăn xuống dưới.

May sao Đình Việt cũng ngay lập tức tóm được cô, nhưng cầu thang quá nhỏ, vừa trơn vừa tối, anh chỉ kịp nắm được tay Hà Phương rồi bị cô theo quán tính lôi tuột xuống dưới.

Đầu Đình Việt đập “bốp” một cái vào bức tường bên cạnh, anh cắn răng cố chịu đau, vẫn nắm thật chặt tay Hà Phương. Cả hai người trượt năm, sáu bậc thang, cuối cùng cũng dừng lại.

Trong bóng đêm dài thăm thẳm, cả cô và anh đều không thể che giấu được lòng mình, cùng đồng thời lên tiếng: “Anh có sao không?” – “Cô có sao không?”.

Tim Hà Phương đập thình thịch, bình tĩnh lại cũng cảm thấy hơi xấu hổ, đành lắc đầu: “Không sao. Anh buông tay tôi ra đi”.

Lúc này, một tay Đình Việt đang nắm lấy lan can cầu thang, tay còn lại giữ chặt tay Hà Phương. Anh sợ buông tay thì cô sẽ lại bị ngã tiếp, nên nói: “Từ từ đứng dậy, đỡ tôi”.

Hà Phương trả lời: “Được”.

Sau đó, cô lần mò từng chút một để đứng dậy, Hà Phương quặp khuỷu tay phải giữ lan can, tay trái nắm tay anh: “Anh bước xuống đi, tôi ở cách anh 2 bậc. Mỗi bậc cao khoảng 15 centi, anh đừng bước hụt”. Ngừng một lát, cô lại nói: “Anh ngã là tôi không kéo được anh đâu đấy, vỡ đầu đừng trách tôi”.

Trong lòng Đình Việt có chút ấm áp, lại thấy hơi buồn cười. Thực ra là anh lo cô ngã nên mới không buông tay, còn Hà Phương, cô lại sợ anh bước hụt nên còn dùng tay sờ cả chiều cao bậc để anh có thể dễ dàng bước.

Người phụ nữ này, đúng là khẩu xà tâm phật.

Đình Việt giữ chặt tay cô bước xuống dưới, hai người không buông tay nhau, cứ thế nắm chặt cho đến khi đi hết bậc thang dài, ra đến chân ngọn hải đăng.

Tiếng sóng biển vỗ rì rào ngay dưới những phiến đá to, hơi nước ẩm ướt bắn lên, chút tia nắng cuối cùng của mặt trời xuyên qua, tạo thành một dải cầu vồng nho nhỏ.

Hà Phương nhìn thấy liền liếʍ răng, cảm thấy nơi này, thời khắc này, đúng là m.ẹ nó, quá đẹp.

Đình Việt đi bên cạnh cô cũng vậy, anh dường như không có ý định buông tay ra, chẳng hiểu sao trong lòng cứ thổn thức và lưu luyến một cách không thể nói rõ được, cứ muốn giây phút này kéo dài mãi, dài mãi, để được nắm tay cô dài hơn.

Nhưng sau đó, Hà Phương lại buông tay trước. Vẻ mặt cô có hơi mất tự nhiên: “Lái xe taxi đi rồi. Ban nãy tôi quên hỏi chiều về”.

“Tôi cũng vậy”. Anh nhún vai: “Một kilomet là ra đến đường, đi bộ vậy”.

Hà Phương chẳng còn cách nào khác, đành gật đầu.

Hai người men theo con đường mòn dẫn đến ngọn hải đăng, quay ngược trở ra. Lúc này trời bắt đầu nhập nhoạng tối, đường lại gồ ghề khó đi, Hà Phương cứ phải căng mắt ra để tránh ổ gà và mấy viên đá to tướng.

Lúc ngang qua một bụi cây, đột nhiên có mấy con khỉ ôm theo quả táo chạy vụt qua, cô đang tập trung nhìn đường liền bị giật mình, buột miệng chửi bậy một tiếng: “M.ẹ nó, dọa c.hế.t tao rồi”.

Con khỉ tưởng cô gọi nên lập tức đứng lại, mở to mắt nhìn Hà Phương, sau đó kêu “khẹc khẹc” mấy tiếng rồi chìa tay về phía cô. Hà Phương lạnh mặt: “Mau b.iến”.

Con khỉ cứ quấn lấy chân cô, không chịu biến.

Hà Phương bước một bước, con khỉ cũng bước theo một bước, hai tay chụm lại làm động tác xin, mắt mở to đầy đáng thương. Có lẽ nó đã quen với khách du lịch nên không sợ người, còn hay được người ta cho thức ăn nên mới bám lấy Hà Phương. Nhưng nó cũng rất biết chọn người, chỉ quấn mỗi cô, Đình Việt lững thững đi ở phía sau thì lại chẳng thèm ngó ngàng đến.

Hà Phương bị nó bám dính lấy chân liền bực bội, móc một hộp bánh nhỏ từ trong ba lô ra đưa nó, nhắc lại lần nữa: “M.au biến”.

Con khỉ nhận đồ xong vẫn không đi, vẫn chìa tay ra rồi kêu “khẹc khẹc”, cuối cùng Hà Phương hết chịu nổi, đành lấy cái kẹo còn sót lại của mình ra: “Đây là cái kẹo cuối cùng của tao đấy, cầm lấy rồi c.út mau. Còn lảng vảng đòi nữa đừng trách tao đá mày xuống biển”.

Con khỉ hình như hiểu được tiếng người, hai mắt lập tức sáng rực lên, vội vàng cầm lấy cái kẹo đó rồi lẩn vào bụi cây, mất hút.

Đình Việt nhìn vẻ mặt bực bội của Hà Phương, trong lòng càng buồn cười. Cô lúc nào cũng tỏ vẻ lạnh nhạt xa cách, nhưng rõ ràng hiểu được con khỉ kia cần gì, miệng thì xua đuổi nhưng tay lại cho nó toàn bộ chỗ đồ ăn mà cô có. Đúng là nói một đằng làm một nẻo.

Anh thích!

Đình Việt bị chữ “thích” này làm giật mình, vội vã xua ý nghĩ đ.iên rồ đó ra khỏi đầu, sau đó khẽ hắng giọng: “Con khỉ đó chắc chắn là khỉ đực”.

“Sao anh biết?”. Trời tối, cô không thể nhìn thấy hàng họ của nó, liền quay đầu hỏi: “Anh nhìn thấy s.ú.ng của nó à?”.

Đình Việt đỏ mặt: “Không phải. Nó chỉ quấn lấy cô, không thèm nhìn tôi, nên chắc chắn là khỉ đực”.

“Ồ”. Hà Phương cười cười: “Bác sĩ Việt, anh ghen với tôi đấy à?”.

“Không có. Tôi chỉ cảm thấy con khỉ này vừa háu ăn vừa háo sắc thôi”. Ngừng một lát, anh lại nói: “Còn cô thì dễ bị dụ”.

Hà Phương bĩu môi: “Tôi cho nó bánh vì nó có mắt nhìn tốt. Bác sĩ Việt, người háo sắc tôi không ít đâu, chỉ mỗi có anh là không có mắt nhìn thôi”.

Anh cười: “Ảo tưởng”.

“Giá trị của tôi lẽ ra phải được 5 tỉ, thế mà anh trả tôi có hai tỷ”.

Gió từ biển thổi vào càng lúc càng mạnh, làm rối tung mái tóc của Đình Việt. Anh nhìn tấm lưng nhỏ bé gầy gò của cô, lại nhìn bàn tay bị băng trắng xóa cứ vung lên vung xuống của cô, rất lâu sau mới khẽ nói: “Cô dùng số tiền ấy gửi lên trường tiểu học A Tứ?”.

Bước chân của Hà Phương lập tức khựng lại. Cô không nghĩ anh đã biết chuyện này, nhưng dù có biết cũng chẳng sao, cô cũng không ý định chối bỏ, chỉ đáp: “Thế thì có sao? Tôi làm việc xấu nhiều, gửi lên chút ít coi như tích đức”.

“Hà Phương”.

Sóng vỗ rì rào, gần như át cả tiếng anh. Nhưng cô vẫn có thể nghe được.

Hà Phương không quay đầu, nhưng mỗi lần anh gọi cái tên này, sống lưng cô liền run lên. Đình Việt như có như không nhìn thấy được.

Anh nói: “Có lẽ tôi đã nhầm, cô là người tốt!”.