Trong một khoảnh khắc, Hà Phương đã kích động đến mức suýt nữa nhổm dậy nói: ‘Tôi không phẫu thuật nữa’.
Thế nhưng, người cô đã bị cố định trên giường, bên cạnh còn có Nghiên Trung, Anker và các y bác sĩ đã dốc hết lòng để cô có thể phục hồi bàn tay. Hơn nữa, Hà Phương còn trông thấy được vẻ mặt thờ ơ như không hề bất ngờ khi gặp cô ở đây của Đình Việt, bỗng dưng cô lại cảm thấy mình đã quá thất thốt.
Anh đã không bận tâm đến sự tồn tại của cô, lạnh nhạt hờ hững coi cô chỉ là một bệnh nhân bình thường trong muôn vàn bệnh nhân bình thường khác, vậy thì tại sao cô phải bỏ chạy khi thấy anh chứ?
Cho nên sau đó Hà Phương vẫn nằm nguyên tại chỗ, cũng tỏ ra không buồn bận tâm đến anh, chỉ mở to mắt nhìn chăm chăm lên trần nhà. Cô nghe thấy Đình Việt nói chuyện: “Kẹt xe, đến hơi muộn một chút”.
“Không sao, bọn tôi cũng vừa mới vào không lâu”. Nghiên Trung cười, chỉ vào Hà Phương: “Cô ấy là người tôi đã gặp trên máy bay. Bàn tay bị thương như thế mà đến giờ mới chịu làm phẫu thuật xếp xương lại. Tôi có nói với cậu rồi đấy”.
Nói rồi, lại quay sang cô: “Hà Phương, đây là bạn tôi, bác sĩ Việt. Anh ấy trước cũng từng làm việc ở bản A Tứ”.
Nghiên Trung cứ đinh ninh hai chữ A Tứ này sẽ có ấn tượng rất lớn đối với Hà Phương, ít nhiều gì cô cũng sẽ nồng nhiệt hỏi thăm một người từng làm ở nơi cô muốn tìm về. Thế nhưng, Hà Phương vẫn không cảm xúc đáp: “Chào bác sĩ Việt”.
Đình Việt gật đầu, lúc này anh cũng đã đeo găng tay xong, đi lại gần giường phẫu thuật, cầm phim chụp X Quang của cô lên xem. Lúc ngang qua Hà Phương, anh khẽ liếc một cái, nhưng không thấy được ánh nhìn của cô, chỉ trông thấy mỗi một sườn mặt đầy ngang ngạnh và lạnh lùng.
Nghiên Trung thấy anh xem phim X Quang lại nói: “Trước đây cô ấy từng bị dập toàn bộ xương từ ngón II đến V, các đốt gần vỡ ít hơn, đốt xa vỡ nhiều hơn. Đã từng phẫu thuật xếp xương nhưng vẫn có một số xương vẫn chưa hoàn toàn vào đúng vị trí được. Đầu vỡ của xương đâm vào thịt gây viêm, cô ấy sốt suốt”.
“Xương vỡ đến mức nhỏ như thế này, xếp một lần sẽ không khớp hoàn toàn được”. Anh nghiêm túc nhận xét, ngữ điệu không mang bất kỳ cảm xúc cá nhân nào: “Lần này xếp cũng chưa chắc sẽ khớp hết được”.
“Thế mới cần cậu đến đấy”. Nghiên Trung cười: “Tớ xếp xương bình thường thì còn tàm tạm, nhưng vi phẫu thì vẫn còn thua xa cậu. Tay của cô ấy vẫn có hy vọng cứu được, phụ nữ mà hỏng đôi bàn tay thì đáng tiếc lắm, cố hết sức để giúp cô ấy vậy”. Anh ta đưa mắt nhìn sang Anker: “Anker thấy có đúng không?”.
Anker nghe không hiểu tiếng Việt, nhưng thấy Nghiên Trung nhắc đến tên mình thì gật đầu lia lịa.
Trước đây, Anker cũng đã rất nhiều lần nghe đến học trò xuất sắc nhất của bác sĩ Quách Cảnh Đức, từng đọc qua rất nhiều đề tài nghiên cứu y học của bác sĩ Đồ Đình Việt. Những năm đó anh mới chỉ 24, 25 tuổi, nhưng đã có tận sáu đề tài được đăng trên tạp chí y khoa, nổi tiếng nhất có vi phẫu, Anker là người ham học hỏi, đọc xong đề tài của anh liền ngưỡng mộ mãi không thôi.
Tuy nhiên, bảy năm nay Anker không còn thấy tên của Đình Việt xuất hiện trên tạp chí y khoa nữa, cứ nghĩ anh đã từ bỏ công việc liên quan đến y học, không ngờ bây giờ lại được gặp người thật ở đây, còn sắp trông thấy anh tự tay làm phẫu thuật vi phẫu nối xương.
Cho nên bảo không kích động, là giả!
Anker cười tươi rói: “Trung nói đúng đấy, bác sĩ Việt, cậu cứ mổ chính đi, bọn tôi ở đây phụ cậu”.
Đình Việt nhìn bọn họ, cảm thấy không từ chối được, vả lại, mục đích của anh khi đến đây cũng chỉ là chuyện này, cho nên đành hắng giọng nói: “Phụ với chính gì chứ, chúng ta phẫu thuật cùng nhau”. Anh bảo: “Giúp tôi chuẩn bị thuốc gây tê cục bộ, d.a.o điện và các dụng cụ cần thiết để tiến hành phẫu thuật”.
“Được”.
Hà Phương được một bác sĩ nữ khác tiêm thuốc tê ngay sau đó, bàn tay phải của cô được kéo dang ra, đặt trên chiếc bàn inox có mấu cố định ngón tay.
Một tấm vải màu xanh che ngang người cô, Hà Phương không thể nhìn thấy được mấy bác sĩ đang làm gì tay mình, nhưng vẫn có thấy thấy thấp thoáng sườn mặt của Đình Việt đang loay hoay cạnh bên cô. Anh đeo kính vi phẫu, bờ môi mỏng khẽ mím lại, cả người toát ra một vẻ nghiêm túc, nho nhã, chính trực và trong sạch. Đẹp đến mức không rời mắt đi được.
Hà Phương chưa từng nghĩ có ngày mình sẽ nằm dưới d.a.o mổ của bác sĩ Việt, càng chưa bao giờ tưởng tượng đến vào một ngày đẹp trời nào đó anh sẽ tự tay phẫu thuật xếp lại xương tay cho cô. Đây đúng là một trò đùa cẩu huyết của tạo hóa, khiến người ta muốn cười mà không cười nổi.
Đình Việt cầm d.a.o điện lên, máy móc nói: “Chuẩn bị phẫu thuật”.
Nghiên Trung và Anker cũng sẵn sàng dụng cụ trong tay, khẽ gật đầu.
Có điều, sau đó Đình Việt lại như nhớ ra điều gì, anh thử gõ gõ xuống bàn tay cô rồi lại ngước lên, nói với Hà Phương: “Có cảm giác không?”
Cô nói: “Không”.
“Tôi chuẩn bị phẫu thuật, có thuốc gây tê sẽ không có cảm giác đau”. Ngừng lại một chút, anh lại bảo: “Cũng không cần phải sợ”.
Hà Phương cười nhạt, nghiêng đầu quay đi nơi khác. Có lẽ anh không phải bác sĩ Việt trước đây nên không hề biết, những nỗi đau ngoài da thịt thế này vốn không đủ để làm Hà Phương sợ. Điều duy nhất có thể khiến cô sợ hãi có lẽ chỉ là mất đi một người đàn ông từng là ánh sáng chiếu rọi cuộc đời tăm tối của cô, mà thực tế thì cô cũng đã mất đi thứ ấm áp đó từ lâu rồi, cho nên, cô còn sợ cái gì?
Hà Phương không trả lời anh, chỉ lặng lẽ nhìn kim giây chuyển động trên đồng hồ treo tường. Ít lâu sau, cô nghe thấy bên cạnh có những tiếng xèo xèo như thứ gì đó bị đốt, tiếp theo một mùi khét như thịt cháy bay lên.
Hà Phương biết đó là Đình Việt đang dùng d.a.o điện để mở thịt trên tay cô, chuẩn bị xếp lại xương. Hà Phương không bận tâm, cũng không nói chuyện, nhưng Nghiên Trung sau khi nhìn thấy những mảnh xương bị vỡ nhỏ tý đang cắm sâu trong thịt, gây ra một bọc mủ bùng nhùng ở đầu ngón tay cô, liền kêu lên một tiếng: “Xương nhỏ chọc vào gây mủ thế này, bảo sao cô ấy sốt suốt”.
Đình Việt không đáp, vẻ mặt vẫn chuyên chú làm công việc của mình, mỗi động tác đều rất mực nghiêm túc và cẩn trọng, không một ai biết trong tim anh chậm rãi nhói đau. Mỗi chiếc xương gãy và bị nẹp ghim lại trên bàn tay cô, đều làm lòng anh tê buốt, có cảm giác không thể hô hấp được.
Nghiên Trung không buồn đợi đến khi Đình Việt trả lời, lập tức quay sang hỏi: “Hà Phương, cô bị sao mà xương gãy nhiều thế này?”.
“Bị ngã vào đống đá”. Cô lười nói chuyện, chỉ đáp qua loa. Nhưng Nghiên Trung không dễ bị lừa như Nam Minh, anh ta lườm cô một cái: “Ngã vào đống đá không có vết thương thế này. Đây là vết thương do bị vật nặng đập xuống”.
Hà Phương chẳng có cách nào qua mặt bác sĩ chuyên khoa phẫu thuật chỉnh hình, cười cười: “Ngã xong đá lăn xuống tay. Tôi rút tay trái ra kịp, nhưng tay phải thì không kịp”.
“Ồ”. Nghiên Trung vừa dùng bông gạc thấm mủ và máu trên tay cô, đáp: “Lúc đó chắc đau lắm nhỉ?”.
“Cũng bình thường”.
Đình Việt nghe xong, liền hít vào một hơi thật sâu. Anh có thể tưởng tượng ra được đá lăn xuống tay sẽ có cảm giác thế nào, đoán chắc sẽ không bình thường và nhẹ nhàng như lời Hà Phương nói. Hơn nữa, cô còn buộc phải phẫu thuật tay tận hai lần, những nỗi đau thân thể này, không phải một cô gái bình thường nào cũng chịu được một cách kiên gan như vậy.
Nghĩ đến đây, động tác dùng nhíp gắp xương của anh lại nhẹ thêm một chút, dù vừa rồi đã nhẹ đến mức gần như không phát ra bất cứ âm thanh, Đình Việt vẫn chưa an tâm, cứ âm thầm tỉ mẩn, đôi lúc còn liếc qua sắc mặt của Hà Phương, thấy vẻ mặt cô vẫn nhẹ nhàng như không, anh mới cúi đầu tiếp tục.
Anh thực sự hy vọng thuốc gây tê ở bệnh viện Athens này tốt, có như vậy thì cô gái kia mới không phải chịu đau đớn thêm, ít nhất là giờ phút này.
Thời gian chầm chậm trôi, đồng hồ trên tường kêu tích tắc, trong phòng ngoài tiếng lạch cạch của dụng cụ mổ đặt xuống khay inox, thỉnh thoảng còn có tiếng các bác sĩ nói với nhau. Hà Phương không tập trung lắm, chỉ nghe được gì mà “Thấm m.á.u đi.”, “xương vỡ mảnh ở đốt xa ngón II bị vỡ nhiều quá”. “Lấy ghim giữ cố định lại”, …
Mổ xếp xương không thể tiến hành nhanh, đòi hỏi phải có kỹ thuật cao cùng sự tỉ mỉ nên Đình Việt buộc phải làm chậm. Ba tiếng đầu anh chỉ xếp lại được hai xương ngón II và III, Anker đứng bên cạnh mở thật to mắt nhìn từng động tác của anh, cố gắng ghi nhớ lại tất cả. Nghiên Trung thì vừa phụ mổ vừa nói chuyện phiếm với Hà Phương, nhưng hình như cô mệt nên chỉ một lát sau đã thϊếp đi. Đến khi Hà Phương tỉnh dậy thì Đình Việt vẫn còn đang chuyên chú mổ.
Có lẽ cô chưa hoàn toàn tỉnh táo đầu óc, cho nên không nhịn được, lại ngắm anh và nhớ đến chuyện cũ.
Đôi mắt anh sáng ngời, trong veo và sạch sẽ, lúc này ở trong phòng phẫu thuật nồng mùi thuốc khử trùng, nhưng cơ hồ Hà Phương có thể ngửi thấy mùi bồ kết trên tóc anh.
Hóa ra lúc này anh ở gần cô như vậy, chẳng trách ban nãy trong giấc mơ cô đã mơ thấy anh cùng cô đứng ở cây cầu gỗ trên bản A Tứ, mùa hạ ở đó nước suối trong veo, cây cối đón ánh nắng xanh tốt, mấy cánh hoa dại dập dờn nổi trên mặt nước, yên bình và rất đỗi hiền hòa.
Có điều, khi mở mắt ra mới thấy hiện thực rất tàn khốc, cô và anh lúc này chỉ cách một gang tay nhưng trái tim thì đã xa muôn sông vạn núi. Anh không còn là bác sĩ Việt năm xưa nhưng cô thì vẫn mãi là một Hà Phương như vậy. Vẫn có một trái tim không thể quên anh, còn anh thì đã quên cô rồi.
Bây giờ cô chỉ là bệnh nhân của anh, còn anh là bác sĩ mổ chính của cô mà thôi. Sự thật này đáng buồn, mà cũng rất đáng cười.
Bảy tiếng sau, ca mổ kết thúc, Hà Phương được đẩy ra phòng hồi sức, trong lúc truyền nước thì lại thϊếp đi. Khi cô thức giấc thì đã là ngày hôm sau, ánh mặt trời buổi sáng Hy Lạp rọi qua cánh cửa kính trong suốt, chiếu lên gương mặt nhợt nhạt của Hà Phương. Cô chói mắt, muốn ngồi dậy nhưng Nghiên Trung đã ngay lập tức ấn xuống.
“Chưa cử động được, cô nằm yên đi. Cần gì tôi sẽ giúp cô”.
Cô ngước lên nhìn anh ta, rất thành thật nói: “Tôi muốn đi vệ sinh”.
Vẻ mặt Nghiên Trung ngay lập tức cứng ngắc, sau đó đỏ lựng lên, đỏ đến tận mang tai. Anh ta ấp a ấp úng nói: “Thế thì… đợi… đợi một chút. Tôi gọi y tá”. Nói xong, liền chạy một mạch ra ngoài.
Hà Phương nhìn bộ dạng bỏ chạy của anh ta liền bật cười, cảm thấy anh chàng bác sĩ này đúng là nhát gan, chẳng giống bác sĩ Việt của cô, mỗi lần bị trêu không những không bỏ chạy, mà còn lạnh mặt mắng cô. Đúng là chỉ có anh mới trị được cô.
Hà Phương lắc đầu, cô cúi xuống xem thử bàn tay, thấy ở đó đã được băng kín mít, từng lớp cuộn rất đẹp, ngay cả nút thắt cũng được giắt rất gọn gàng, quan trọng nhất là không làm cô khó chịu giống như lần phẫu thuật xương trước đây.
Hà Phương thầm nhủ, tay nghề của Nghiên Trung cũng khá được đấy, sau này nếu anh ta bỏ nghề y, chắc chắn đi bó giò heo bán qua ngày cũng sẽ đông khách. Bó đẹp thế này cơ mà.
Vừa nghĩ đến đó thì có một y tá nữ chạy vào, hỏi mấy câu rồi đỡ Hà Phương đi vệ sinh, sau đó còn rửa mặt mũi cho cô. Hà Phương ngại nghiền người khác, vả lại cô vẫn còn một tay lành lặn nên bảo: “Cảm ơn, tôi tự làm được rồi”.
Người y tá kia chỉ biết sơ sơ vài câu tiếng anh, dịch được mỗi chữ Thankyou liền bẽn lẽn cười, sau đó vẫn tiếp tục rửa mặt cho Hà Phương, cô chẳng có cách nào, đành mặc kệ cô ấy, cho đến khi xong xuôi, y tá kia lại dắt cô ra ngoài.
Nghiên Trung lúc này đã mua sẵn đồ ăn, anh ta đặt lên giường bệnh: “Có cháo bí đỏ, tôi múc cho cô ăn nhé?”.
Hà Phương gật đầu: “Tôi vẫn còn một tay, chưa phế đâu. Anh để tôi tự làm”.
“Một tay hoạt động khó mà. Tôi giúp cô”. Dứt lời, anh ta liền múc ra bát nhỏ, Nghiên Trung còn muốn đút cho Hà Phương nhưng lại sợ cô từ chối, thế nên chỉ đặt ở trên bàn rồi nói: “Ăn nhiều một chút mới nhanh khỏe”.
“Bao giờ thì tôi được xuất viện?”.
“Cái này còn phải xem xương lành được ra sao đã. Cô muốn xuất viện à?”.
“Ừ”. Hà Phương múc một muỗng cháo bí đỏ, cho vào miệng, đột nhiên lại có cảm giác mùi vị này rất quen. Nhưng cô cũng không hỏi, chỉ nói: “Tôi còn có việc, chỉ có thể ở viện ít nhất là 4 ngày”.
Nghiên Trung trợn mắt nhìn cô: “Phẫu thuật xếp xương ít nhất phải chờ nửa tháng mới xuất viện được. Ngày nào cũng phải tiêm kháng sinh, tránh nhiễm trùng. Giờ nhiễm trùng là coi như cô vứt luôn tay đấy”.
“Lấy thuốc về tự tiêm được không?”.
Nghiên Trung nhìn bàn tay bị băng trắng xóa của cô, hỏi: “Việc của cô không thể hoãn lại được à?”.
Thực ra cũng chẳng phải việc gì quá quan trọng, chỉ là cô sắp hết thị thực, lại không gia hạn được nên muốn tranh thủ thời gian để đến cung điện Knossos. Ở đó có rất nhiều giai thoại về Minotaur, quái vật nửa người nửa thú mà đứa bé ở trung tâm bảo trợ xã hội rất hâm mộ.
Thằng nhóc bị ung thư m.áu, rất thích đọc truyện tranh, luôn thích những nhân vật dũng mãnh nên vẽ tranh Minotaur treo đầy tường ở cạnh giường bệnh. Có một lần Hà Phương đến thăm bênh viện K, đứa bé ấy đã ôm chân cô, chỉ về bức ảnh trên tường hỏi: “Cô có biết quái vật nửa người nửa thú Minotaur không?”
Hà Phương nói biết, Kẹo Nhỏ lại nói: “Cháu đọc sách có thấy người ta viết quái vật nửa người nửa thú có thật đấy. Nhưng ở tít tận Hy Lạp kia. Ở đó còn có cả một cung điện thờ Minotaur đấy”.
Hà Phương đã hứa với thằng nhóc rằng lần này đến Hy Lạp sẽ tới cung điện Knossos sẽ chụp ảnh Minotaur cho nó, nhưng đảo Crete quá xa, cô chưa đến được nên mới phải lần lữa đến bây giờ.
Có điều, Hà Phương cũng không muốn nói rõ cho Nghiên Trung biết, cô chỉ bảo: “Không thể hoãn được”.
Nghiên Trung nhìn đi nhìn lại cô một lượt, biết không lay chuyển được Hà Phương, đành bất đắc dĩ nói: “Để tôi hỏi bác sĩ Việt xem đã. Cậu ấy mổ chính cho cô, cậu ấy quyết định”.
“Cảm ơn”.
Ngày hôm sau, Nghiên Trung lại đến thăm Hà Phương lần nữa, anh ta truyền đạt lại lời của Đình Việt, nói vết thương của cô có thể xuất viện sau hai ngày nữa, tuy nhiên phải đảm bảo giữ sạch sẽ vết thương, uống kháng sinh ngày hai lần, hơn nữa, cách ba hôm lại phải thay băng mới.
Hà Phương nói: “Tôi sẽ cố gắng”.
“Không phải cố gắng mà là buộc thực hiện”. Nghiên Trung thở dài: “Giữ gìn đôi tay, cả một đời vẫn phải dùng nó”.
Mới chỉ quen biết có mấy ngày, nhưng Nghiên Trung đối xử với cô rất tốt, không những giúp cô phẫu thuật tay mà còn chăm sóc Hà Phương rất tận tình. Cô rất cảm kích, nhưng ngược lại, cũng sợ nợ ân tình sẽ không trả được, cho nên mới bảo:
“Bác sĩ Trung, hôm nào xuất viện, tôi mời anh bữa cơm”.
“Được”. Nghiên Trung gật đầu: “Tôi biết có một quán có súp cá ngon lắm. Đợi cô xuất viện thì chúng ta đi ăn”.
“Được”.
Mấy ngày sau đó, Hà Phương không gặp lại Đình Việt, cô cũng không hỏi, nhưng Nghiên Trung nói sau khi phẫu thuật xong, anh đã quay về phía đông Macedonia, nơi đoàn hỗ trợ nhân đạo đang thực hiện nhiệm vụ y tế.
Cô không hiểu tại sao anh lại đột nhiên sang đây, nhưng không tính đến gia thế của anh, cũng chẳng tính đến chuyện Đình Việt vừa mới kết hôn, chỉ nói đến riêng việc Trần Nguyệt Hoa để anh đi đã là một điều rất kỳ lạ.
Hà Phương hỏi: “Anh không phải xuống đó à?”
“Không, lúc trước thì tôi đi theo đoàn, nhưng từ lúc Việt sang thì tôi được cử lên đây để chia sẻ kinh nghiệm phẫu thuật chỉnh hình cho các bác sĩ ở Athens”
“Bác sĩ Việt sang sau?”. Cô theo thói quen bỏ một viên ô mai vào miệng, lại nhớ đến Nghiên Trung đang ngồi đó nên lấy thêm một nắm, mời anh ta.
Nghiên Trung sợ chua, không dám ăn, chỉ nói: “Ừ, cậu ấy viết đơn tình nguyện sang. Lúc đầu là cậu ấy nhận nhiệm vụ hướng dẫn phẫu thuật ở bệnh viện đông Macedonia, nhưng hôm cô đồng ý phẫu thuật, tôi gọi cậu ấy lên”.
“À”. Cô gật gù: “Bác sĩ Việt là bác sĩ giỏi”.
“Rất giỏi”. Nghiên Trung cười cười: “Cậu ấy có hơn 6 đề tài được đăng trên tạp chí y khoa quốc tế, trong đó có 3 đề tài đã bắt đầu ứng dụng vào thực tiễn. Nghe nói từ năm mười mấy tuổi cậu ấy đã học giỏi nhảy vượt cấp rồi. 18 tuổi đã tốt nghiệp xong bác sĩ chuyên I thì phải”.
“Giỏi vậy cơ à?”. Cô hơi kinh ngạc.
“Ừ. Nghe nói cậu ấy còn giỏi trong cả về thuốc đông y hay thuốc nam gì đó nữa, không chỉ riêng tây y đâu. Như kiểu có tố chất của thầy thuốc xuất sắc, giỏi toàn diện ấy”. Giọng của Nghiên Trung không giấu nổi vẻ ngưỡng mộ: “Học trò xuất sắc nhất của bác sĩ Quách Cảnh Đức mà”.
Hà Phương nhìn anh ta, nói: “Anh cũng rất giỏi, bác sĩ Trung, tôi có tìm kiếm thông tin về anh rồi”.
“Thật à?”. Nghiên Trung mắt sáng rực nhìn cô: “Lúc ở trên máy bay, cứ tưởng cô sẽ không nhớ được tên tôi cơ đấy”.
“Đoàn Nghiên Trung, tên nghe rất hay”.
Chỉ vì Hà Phương nhớ được tên của Nghiên Trung mà anh ta cười mãi không thôi, còn nói nếu có dịp, anh ta sẽ thử đến đảo Crete mà cô sắp đi để xem nơi đó đẹp thế nào mà Hà Phương mới mổ xong vẫn quyết tâm đi như vậy. Cô cũng cười bảo:
“Tốt nhất là nên đến cung điện Knossos, để xem Minotaur”.
Nghiên Trung đáp: “Được”.
Ngày hôm sau Hà Phương xuất viện, Nghiên Trung giúp cô làm thủ tục, đến khi thanh toán mới biết Hà Phương đã tự mình chi trả rồi. Nghiên Trung nhìn cô thở dài: “Đã bảo chữa miễn phí cho em mà”.
“Bác sĩ Trung, tiền dụng cụ và thuốc thang anh đâu tự biến ra được. Anh phẫu thuật giúp tôi, tôi trả tiền dụng cụ và mời anh ăn cơm”.
Nghiên Trung biết người phụ nữ này tuy cứng đầu, nhưng sống rất sòng phẳng, phóng khoáng nhưng cũng chẳng muốn mắc nợ ai. Cho nên anh ta cũng không nói nữa, chỉ xách ba lô giúp Hà Phương: “Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm”.
Hai người đến một tiệm súp cá nổi tiếng, nếm thử những món ăn đặc sắc của Hy Lạp. Trong bữa ăn, Nghiên Trung nói rất nhiều chuyện, hỏi Hà Phương bao giờ trở về, dặn cô những bước chăm sóc bàn tay sau phẫu thuật, cuối cùng mới gãi đầu nói:
“Hà Phương, em có bạn trai chưa?”.
Cô hơi nhíu mày, hiểu rõ mục đích của Nghiên Trung khi hỏi lời này là gì, muốn từ chối, nhưng lại chần chừ mãi không đáp.
Thực ra, nếu là cô của 3 năm trước, có lẽ Hà Phương sẽ nói không muốn có bạn trai, chỉ thích tình một đêm. Nhưng bây giờ, dù cô vẫn phải dùng thuốc chống trầm cảm mỗi ngày, dù bên cạnh thiếu đàn ông, thiếu những trò kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nhưng cô lại không còn hứng tìm tình một đêm để giải tỏa nữa.
Có lẽ, khi Minh Quân mất đi, khát khao về tình cảm tốt đẹp giữa người với người trong cô đã tan vỡ, còn với Đình Việt, khi anh rời xa cô, trái tim cô cũng đã c.hế.t đi . Hiện tại, cô đơn giản chỉ là tồn tại mà thôi, như một cái cây khô héo vẫn còn chút nhựa sống ít ỏi bên trong, cũng chẳng biết sẽ còn chống chọi được đến khi nào.
Hà Phương ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Bác sĩ Trung, anh là một người tốt”.
Nghiên Trung nhìn vẻ mặt khó xử của cô, biết rõ câu nói tiếp theo của Hà Phương là gì.
Mà quả thật, sau đó cô cũng thốt ra: “Người tốt như anh chắc chắn sẽ gặp được một người tốt hơn tôi”.
“Anh chưa từng gặp được ai như em”. Nghiên Trung bất đắc dĩ nặn ra một nụ cười: “Không biết phải diễn tả như thế nào, hoặc em có thể cho rằng anh nói mấy lời này để tán tỉnh phụ nữ cũng được. Nhưng từ lần đầu gặp em trên máy bay, anh đã có ấn tượng với em rồi. Hà Phương, anh có cảm giác em là người từng trải qua rất nhiều đau khổ. Anh muốn ở bên cạnh chia sẻ cùng em”.
Hà Phương cũng cười, nhưng ánh mắt cô lại không một chút độ ấm. Nghiên Trung hiểu có những mối quan hệ cần thời gian, có người ngắn, có người dài, mà đối với Hà Phương chắc hẳn là rất dài.
Anh ta không miễn cưỡng cô, chỉ nói: “Nếu không cũng không sao, chúng ta làm bạn bè, được không?”.
Lần này, Hà Phương rất thoải mái gật đầu: “Được”.
“Bắt tay một cái”.
Sau khi ăn xong, Nghiên Trung đưa Hà Phương đến sân bay, tạm biệt cô rồi mới quay lại bệnh viện. Lúc Hà Phương vào sảnh checkin, lúc sờ trong ba lô lấy giấy tờ mới chợt nhớ ra mình đã bỏ quên túi ô mai dưới gối trong bệnh viện, đành bỏ cả chuyến bay đó, vội vàng bắt taxi quay về.
Cô sợ y tá sẽ dọn đi mất nên vừa xuống xe đã vội vàng chạy vào bên trong, không kịp gõ cửa phòng mà lập tức xông vào luôn, may sao lúc sờ xuống gối vẫn thấy túi ô mai còn nguyên, có lẽ các y tá chưa kịp dọn, mà cô cũng có thể thở phài một tiếng.
Hà Phương nhìn đi nhìn lại túi ô mai rồi mới cầm ra ngoài, nhưng lúc vừa xoay lưng thì cánh cửa phía sau cũng bật ra, Đình Việt từ bên ngoài xông vào, thấy cô đang cầm túi ô mai thì lập tức khựng lại.
Trán anh đẫm mồ hôi, thấy cô mở to mắt nhìn mình thì vẻ mặt cũng hơi mất tự nhiên, còn có chút đỏ lên. Đình Việt hắng giọng hỏi: “Xuất viện rồi à?”.
Cô lẳng lặng hít vào một hơi, từ lúc mổ xong đến giờ không gặp nữa, giờ đột nhiên đυ.ng mặt theo một cách bất ngờ như vậy, bảo không kích động là giả.
Trong lòng Hà Phương cuồn cuộn nổi sóng nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra lạnh lùng đáp: “Anh tìm tôi à?”
“Ừ”. Anh gật đầu, nâng tay lên, lúc này Hà Phương mới để ý trên tay Đình Việt có một túi gì đó, tỏa ra mùi thơm phức của thuốc nam. Anh đưa nó cho cô, nói: “Lúc nào thay băng thì đắp cái này lên vết thương, sau đó rửa lại rồi băng tiếp. Sẽ nhanh lành hơn”.